Final Chap
chap nè cực kì"......" các bạn chuẩn bị tâm lí đi nhé..
vừa đọc vừa nghe bản nhạc này suốt chap nhé..Please !! -> Sad Violin
1 năm sau….
SeoHyun’s POV
Tik tok….
Tik…tok
Tik…tok
Tôi ngồi nhìn chiếc kim giây của đồng hồ đang chậm rãi di chuyển qua từng con số.
Tik…tok..
Tik..tok
Tik…tok
Đáng lẽ ra tôi không nên hẹn giờ nếu biết trước rằng tôi sẽ thức dậy sớm hơn giờ hẹn đến 5 tiếng.
5 tiếng dài tôi chẳng làm gì ngoài việc ngồi nhìn chiếc kim đồng hồ, trong lòng tôi thầm cầu mong thời gian hãy qua thật nhanh.
Tôi ngồi đếm từng giây, mỗi giây trôi qua là trái tim tôi lại đập nhanh hơn…
Mỗi phút trôi qua, sự háo hức và niềm hạnh phúc trong tôi lại dâng cao. Nhìn tôi cứ nhìn một đứa trẻ đang ngóng chờ ông già Noel trong đêm Giáng Sinh vậy.
Tik…tok
Tik..tok
Tik…tok
Chỉ còn ba mươi phút nữa thôi….sẽ đến giây phút đó
Giây phút chấm dứt sự chờ đơi trong bốn năm qua….
Tik…tok
Chỉ một lúc nữa thôi tôi sẽ lại được gặp unnie ấy..
Tik… tok…
Một lát nữa thôi tôi sẽ được trông thấy khuôn mặt ngốc ấy
Tik…tok
Tôi sẽ được nhìn thấy và lại được nghe thấy giọng nói chào Seohyun quen thuộc…
Reeng!
Dùng tay bấm tắt chế độ hẹn giờ khi kim giây chỉ đúng số 12.
7:00 AM
Tôi nhảy xuống giường, mở tung cánh cửa sổ để đón những tia nắng ấm áp của một ngày mới.
Tôi chạy thật nhanh vào nhà tắm, làm những việc quen thuộc vào buổi sáng.
Sau đó tôi nhanh chóng ra khỏi phòng tắm và đeo chiếc tạp dề vào, tôi đã quyết định nấu tất cả các món mà unnie thích. Từ ngày unnie ấy đi tôi đã học nấu ăn rất chăm chỉ, tôi muốn nấu cho unnie ăn những món thật ngon.
- Unnie về chắc chắn thế nào cũng sẽ ngạc nhiên về tài nấu ăn của em cho xem!
Tôi không thể ngừng cười khi nghĩ tới viễn cảnh khuôn mặt “ thiên thần” ấy sẽ há hốc cái miệng cá sấu hết cỡ, và mắt thì sẽ không thể rời khỏi những món ăn cho mà xem.
Ơ nếu unnie chỉ nhìn đồ ăn còn mình thì sao???
Được rồi! Unnie về mà chỉ nhìn đồ ăn không nhớ em thì em sẽ không cho unnie ăn món nào hết, em sẽ một mình ăn hết chúng trong lúc unnie thì chỉ được nhìn thôi!
Tôi lại cười, cái khuôn mặt nai đó mà mếu thì chắc chắn sẽ vui lắm đấy.
Sau 2 tiếng cuối cùng tôi cũng nấu xong, bày chúng lên bàn ăn một cách thật đẹp. Sau đó tôi nhanh nhảu đến bên tủ quần áo, mở tung nó ra, tôi lôi hết những bộ áo trong đó, thử hết bộ này đến bộ khác. Cuối cùng tôi quyết định mặc bộ đồ mà tôi đã mặc trong lần hẹn đầu với Yoona unnie.
Xem nào….
Dọn dẹp nhà cửa….. đã xong từ hôm qua.
Trang trí lại phòng của unnie…… đã xong từ hôm qua.
Nấu các món unnie thích….vừa xong.
Mặc một bộ đồ thật đẹp….. xong.
Việc cuối cùng là ngồi chờ unnie về. Tôi ngồi xuống salon, lấy từ dưới bàn ra một hộp quà, đây là hộp quà tôi đã chuẩn bị cho unnie ấy, món quà do tự tay tôi làm từ A-Z, cả gói quà cũng là tôi gói đấy.
Nhét món quà xuống dưới bộ salon, tôi muốn gây bất ngờ cho unnie. Tôi tiếp tục ngồi đợi.
Tik….tok….
5 phút trôi qua, unnie vẫn chưa về..
Tik…tok…
Tik…tok…
1 tiếng trôi qua, có lẽ unnie sắp về rồi…
Tik…tok
Tik..tok…
Tik…tok
3 tiếng trôi qua rồi, tại sao unnie chưa về, thậm chí unnie cũng không nhắn tin cho mình ra đón nữa.
Nhắc mới nhớ, cả tuần này unnie không nhắn bất kì tin nào cho mình cả.
Có lẽ unnie muốn cho mình một bất ngờ…
Ah! Chết thật, tại sao bây giờ mình mới nhớ ra, thật là…làm sao mà mình lại quên đi lấy bánh kem, giờ phải làm sao đây, nếu mình đi lấy unnie về thì sao???
Sau một lúc suy nghĩ tôi quyết định sẽ đi lấy bánh kem. Mặc áo khoát vào, tôi bước ra khỏi nhà, đóng cửa lại và cất chìa khóa xuống dưới chậu cây trước nhà, đây là nơi lúc trước chúng tôi hay cất chìa khóa chung.
Tôi bước vào tiệm bánh kem gần nhà, cuối đầu chào nhân viên bán hàng, sau khi tôi đọc tên mình thì họ đưa cho tôi chiếc bánh mà tôi đã đặt hôm qua.
- Đây là bánh cùa quý khach! Chúc quý khách ngon miệng!
- Cảm ơn!- Tôi cười và cuối chào người nhân viên, và khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa hàng thì ngay lập tức ánh mắt tôi bị thu hút với một bóng hình quen thuộc, tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đi phía bên kia đường.
Là Yoona unnie, và ánh mắt tôi nhanh chóng chuyển hướng sang cô gái đang đi kế bên unnie, đó là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc vàng.
Trong chốc lát, ý nghĩ unnie ấy phản bội tôi dâng lên, tôi sững người trong giây lát, và tôi quyết định đi theo hai người, tôi muốn unnie phải giải thích cho tôi.
Tôi đi theo hai người, tôi muốn tìm hiểu kĩ, trong tôi vẫn còn chút hy vọng rằng sự việc không như những gì tôi nghĩ. Tôi đi theo sau, và thật ngạc nhiên khi nơi hai người đó đến lại là một nghĩa trang.
Tại sao unnie lại đến đây???
Họ đi mãi, cho đến khi cuối cùng họ cũng đứng trước một bia mộ, tôi không thể thấy tên của chủ nhân ngôi mộ vì bị hai người họ che khuất. Bỗng nhiên một vật trên tay Yoona unnie rơi xuống khiến unnie ấy phải quay lại nhặt.
Và…tôi thở phào nhẹ nhõm, đó không phải là Yoona unnie, chỉ là người giống người mà thôi. Tôi tự kí vào đầu mình vì cái suy nghĩ vừa nãy, tôi thật có lỗi vì đã nghi ngờ unnie mà.
Tôi quay người định bước đi thì bỗng tôi nghe giọng một trong hai người nói.
- Yoona à! Hai unnie đến thăm em đây, em ở đây có buồn không?
Tai tôi như ù đi khi nghe đến cái tên quen thuộc.
Một linh cảm bất an ùa qua, nhưng lập tức tôi lại cười mình vì lại suy nghĩ vớ vẩn, Yoona unnie làm sao có thể…….Ash chỉ là tên giống tên thôi mà…..nhưng tôi vẫn tò mò… tôi quay đầu lại nhìn, chỉ muốn xem ai mà lại có tên trùng với “ nai ngố” nhà tôi thôi.
Tôi cố gắng nhìn, nhưng không thể hai người phía trước đã che mất rồi.
- Chết rồi!- Cô gái tóc vàng bỗng la lên.
- Chuyện gì vậy?- Cô gái “giống Yoona” hỏi.
- Tớ quên mất món bánh kem mà Yoona thích ngoài xe rồi!
- Cậu thật là hậu đậu mà! Thôi để tớ đi với cậu ra đó lấy!- Cô gái cao hơn nói.
Tôi chờ cho hai người họ đi xa, khẽ lại gần để nhìn rõ…….và….mắt tôi mờ đi khi nhìn thấy….
Im Yoon Ah
( 5/30/1990 – 11/7/2005)
Tại…sao….
Làm….sao…có thể….
Đây chỉ là người giống người, chỉ là trùng tên thôi…..
Ai đó…có ai đó làm ơn nói với tôi là như vậy đi….. làm ơn hãy nói với tôi đây không phải là Yoona unnie của tôi….làm ơn…
Chiếc bánh kem trên tay tôi rớt xuống, và tôi quỳ xụp xuống, chân tôi không còn sức để có thể đứng vững nữa rồi…và những gì tôi còn có thể nhìn thấy là một màn đêm dày đặt.
Làm ơn…co ai đó hãy nói….hãy nói đây không phải sự thật.
-------------
- SeoHyun! SeoHyun!
Ai….là ai đang gọi tôi….
Có phải là Yoona unnie không?
Hay quá! Cuối cùng thì unnie cũng đã về rồi!
SeoHyun mở mắt, và cô nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. SeoHyun mất vài giây để nhận ra cô đang nằm ở một nơi lạ không phải nhà của cô.
Cạch!
Cánh cửa mở ra và hai người bước vào, đó chính là hai người cô gặp ở nghĩa trang. Họ lại gần cô và một trong số họ dịu dàng nói với cô.
- Em đã tỉnh lại rồi àh? Em đã thấy đỡ hơn chưa?
SeoHyun lùi lại phía sau theo phản xạ khi gặp người lạ.
- Em đừng sợ, unnie là Yuri chị ruột của Yoona! Và…unnie có vài thứ muốn đưa cho em!
- Em vào đi!- Yuri ân cần dẫn SeoHyun vào một căn phòng.
SeoHyun bước vào và cảnh vật bên trong gần như làm cô nín thở, cô ngạc nhiên không nói lên lời. Hình của cô ở khắp căn phòng, bốn bức tường, kệ sách, bàn học, thậm chí là trên giường, tất cả đều là hình của cô, từ khi còn nhỏ cho đến 4 năm trước.
- Em ngồi xuống đây đi!- Yuri kéo SeoHyun ngồi xuống chiếc ghế bàn học.- Đây là phòng của Yoona, tất cả những tấm hình này đều do một tay nhóc đó chụp!
SeoHyun nhìn quanh căn phòng, cô đang cô gắn kìm nén những giọt nước mắt đang dâng lên. Yuri nhìn SeoHyun bằng ánh mắt thông cảm, cô hiểu được cảm giác lúc này của cô gái trẻ này, bởi vì cô nhớ là mình cũng đã đau đớn như thế nào khi đứa em mà cô hết mực thương yêu qua đời. Yuri hít một hơi thật sâu để có thể tiếp tục nói, cô với tay lấy một khung hình nhỏ trên tường rồi đưa nó cho SeoHyun.
SeoHyun cầm lấy khung hình, một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt cô, lăn dài xuống gương mặt xinh đẹp của cô. Trong khung chính là bức hình của cô khi còn nhỏ, phía sau có đề một dòng chữ nhỏ : 05/30/1997 Món quà sinh nhật do ba mẹ tặng!
- Em có biết tại sao Yoona lại ghi như vậy sau bức hình của em không?- Yuri hỏi.
SeoHyun chỉ nhẹ lắc đầu, cô dung tay lau đi giọt nước mắt.
- 1997 đó là khoản thời gian khó khăn đối với cả hai chị em. Đặc biệt là Yoona, từ sau khi bố mẹ mất nó trở nên lầm lì, chẳng nói chẳng rằng, suốt ngày ủ dột một chỗ! Để giúp Yoona lấy lại tin thần unnie đã mua cho nó rất nhiều đồ chơi nhưng nó chẳng buồn ngó qua! Thế rồi một hôm vào đúng sinh nhật mình, Yoona sau bao ngày ủ dột bỗng cầm chiếc máy ảnh của ba unnie đi ra ngoài, rồi đến tận khuya mới về nhà! Unnie đã rất lo sợ rằng nó sẽ nghĩ quẩn, nhưng khi về đến nhà nó lại cười với unnie, khi unnie hỏi nguyên do thì nó đưa cho unnie một tấm hình và bảo rằng đó chính là món quà do ba mẹ gửi tặng nó từ thiên đường!
Yuri ngưng lại một chút trước khi tiếp tục – Tấm hình mà Yoona đưa cho unnie chính là tấm hình mà em đang cầm đấy SeoHyun!
Nước mắt….nó không rơi nữa…mà nó đang trào ra từ khóe mắt của SeoHyun….trái tim cô đau…đau lắm….
Yuri nhẹ nhàng đưa cho SeoHyun khăn giấy, sau đó cô tiếp tục kể.
- Từ đó Yoona quay trở về con người hoạt bát vui vẻ vốn có, và đặc biệt nhóc này rất thích chụp hình, cứ lâu lâu là nó lại lôi về một xấp hình và luôn luôn khoe với unnie về người con gái trong tấm hình đó, càng ngày càng nhiều cuốn album hình được chất đầy phòng, và khi những cuốn album cũng không chứa đủ nó bắt đầu đóng khung và gắn lên trên các bất tường! Yoona bảo có như vậy thì dù nhìn bất cứ đâu vẫn luôn thấy được thiên thần của mình!
- Năm Yoona lên 14 nó quyết định dọn ra ở riêng, còn ở đâu thì chắc em biết rồi!
SeoHyun khẽ gật đầu, cô làm sao không biết khi mà cô chính là nguyên do để Yoona quyết định ra ở riêng.
- Sau đó để tiếp tục việc kinh doanh của gia đình unnie buộc phải qua Mỹ để quản lý công ty của ba mẹ để lại, vì vậy mà unnie và Yoona rất ít gặp nhau! Không biết đã bao nhiêu lần unnie năn nỉ nó qua chơi với unnie nhưng lần nào nó cũng từ chối vì nó nói không thể nào xa thiên thần của nó dù chỉ là một phút!- Yuri nhìn xung quanh căn phòng, cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong.
- Rồi vào ngày này cách đây bốn năm Yoona đột nhiên xuất hiện trước nhà unnie….
- Hi! Yuri unnie!- Yoona toe toét cười trước sự ngạc nhiên của Yuri.- Sao thế không cho em vào nhà àh?
- Không….ờ…em vào đi!- Yuri đứng sang một bên để Yoona vào, cô bảo người giúp việc ra khiên hành lý vào, sau đó cô theo Yoona vào phòng khách.
- Sao em lại qua đây vậy nhóc?- Yuri hỏi.
- Sao thế! Chẳng phải ngày nào unnie cũng năn nỉ bảo em qua đây chơi với unnie hay sao? Ah hay là bây giờ unnie có Sica unnie rồi nên muốn đuổi em đi chứ gì?- Yoona ngồi xuống salon, cô bĩu môi.
- Chậc…làm gì có! Chẳng qua unnie ngạc nhiên thôi, không phải em bảo rằng không thể xa thiên thần của mình dù chỉ một giây sao!- Yuri đốp lại.
Cơ mặt Yoona co lại khi nghe nhắc đến thiên thần của cô, nụ cười đã tắt hẳng trên gương mặt cô thay vào đó là cái cau mày và một ánh nhìn nghiêm túc.
- Này..nhóc sao thế, unnie giỡn tí thôi mà!- Yuri kì lạ với thái độ của Yoona.
- Thật sự thì hôm nay em sang đây…. Là vì có việc muốn nói..và có việc muốn nhờ unnie!- Yoona nhìn thẳng vào Yuri.
- Yoona nói với unnie như vậy rồi nó đưa cho unnie xem một thứ!- Giọng Yuri như tan vào không trung, cô kéo nhẹ ngăn bàn và lấy từ trong đó ra một tập hồ sơ, cô đặt nó lên mặt bàn, trước mặt SeoHyun.
SeoHyun cầm tập hồ sơ lên, cô vội vàng mở ra xem…và…. trái tim cô như muốn nát ra thành từng mảnh khi đọc nó…… hồ sơ bệnh án của Yoona….những xét nghiệm đầu tiên…cho đến kết quả chẩn đoán bệnh cuối cùng…. Yoona…bị ung thu giai doan cuoi….
- Yoona đã nói điều nó muốn nói….và….sau đó nó đã nhờ unnie một việc…..
- Unnie thấy đó em không còn sống được lâu nữa…
- Không Yoona! Chúng ta có thể chữa bệnh cho em mà…. Bên đây có rất nhiều bác sỹ giỏi unnie sẽ nhờ họ chữa cho em…..bao nhiêu tiền unnie cũng sẽ chữa cho em….
Yoona mỉm cười yếu ớt, cô nhẹ lắc đầu.
- Không đâu unnie! Em biết sức khỏe của mình thế nào mà….. vả lại em không muốn đánh đổi quản thời gian ít ỏi còn lại trong bốn bức tường của bệnh viện đâu!Em….chỉ muốn nhờ unnie một việc thôi…..
- EM nói đi…bất cứ việc gì unnie cũng sẽ làm cho em hết!- Nước mắt lăn dài trên mặt Yuri.
- Cả cuộc đời ngắn ngủi này của em, chỉ có một người làm em lo lắng nhất….đó là SeoHyun! Em ấy không có người thân nào khác ngoài em cả…… cho nên em muốn nhờ unnie…sau khi em đi rồi…thì unnie hãy tiếp tục nhắn tin với em ấy – Ánh mắt Yoona tràn ngập nỗi buồn, cứ như rằng tất cả niềm đau trên thế giới này đều nằm trong cô, cô mở cái túi lớn hơn và lôi từ trong đó ra rất nhiều hộp quà.
- Đây là những món quà em đã chuẩn bị sẵn, bên trong đều có thiệp chúc…. Em cũng đã ghi ngày gửi trên đó…nên chỉ cần đến ngày đó unnie gửi đi là được……còn đây là những tấm hình em tự chụp, cứ một tuần unnie gửi cho SeoHyun một bức….. đây là băng ghi âm em đã thu sẵn…. lâu lâu unnie hãy gọi vào điện thoại bàn của SeoHyun, unnie nhớ là phải gọi lúc bảy giờ tối đấy…lúc đó em ấy đang tập đàn nên chắc chắn sẽ để chế độ hộp thư thoại….lúc đó thì unnie hãy bật những đoạn băng này lên…. Còn đây là sổ tiết kiệm của em, unnie hãy dung nó để tài trả tiền học đại học cho SeoHyun……Điều cuối cùng…sau khi em chết unnie hãy chôn em ở mảnh đất này..- Yoona đưa cho Yuri một tờ giấy.- Đây là hóa đơn…em đã mua một “ chỗ” ở khu nghĩa trang gần nơi em ở….. em muốn được chôn ở đó!
- 2 tuần sau Yoona qua đời……- Cô họng Yuri nghẹn lại, cô ghét điều này, cô ghét việc cứ phải nhắc lại quãng thời gian mà cô đã cố gắng để vượt qua.- Một tuần sau khi Yoona mất…unnie đã mang nó về đây và an táng đúng vào nơi mà nó đã dặn unnie….!
Yuri dừng lại, cô nhìn thấy hình ảnh SeoHyun đang khóc trong khi tay cô ấy vẫn đang cầm bệnh án của Yoona, cô cảm thấy mình thật tàn nhẫn khi kể cho SeoHyun nghe tất cả chuyện này, nhưng biết làm sao được thà rằng để cô bé đau khổ một lần rồi tiếp tục sống còn hơn là nhìn thấy cô ấy cứ sống trong ảo tưởng và hy vọng như bây giờ. Yuri lau đi nước mắt của mình, cô tiến tới trước cánh cửa của một cái tủ lơn trong phòng, mở nó ra rồi cô tiếp tục nói.
- SEoHyun àh! Trong này là tất cả những món quà, những băng ghi âm, những tấm hình mà Yoona đã chuẩn bị cho em, nó là những món đồ mà Yoona muốn gửi đến em cho đến khi em một trăm tuổi! Và đây là cuốn sổ tay của Yoona, unnie thấy Yoona luôn cầm cuốn sổ này cho đến tận khi nó qua đời, unnie muốn đưa nó cho em!- Yuri đặt cuốn sổ lên bàn cùng với chía khóa căn nhà.- Đây là chìa khóa của ngôi nhà, em hãy giữ lấy nó, sau này mong em hãy chăm sóc ngôi nhà này thật tốt!- Yuri nói rồi, cô bước nhanh ra ngoài, đóng cửa phòng lại, cô đi xuống lầu.
Chờ đợi Yuri là Jessica đang đứng giữa phòng khách, Yuri bước xuống bậc thang cuối cùng, cô đứng đối diện với Jessica.
- Mọi chuyện sao rồi Yuri!- Jessica lo lắng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Yuri.
Yuri không trả lời Jessica, cô im lặng, rồi sau đó cô quỳ xuống sàn, và bắt đầu khóc, cô khóc..khóc rất nhiều…khóc như muốn trút tất cả nổi đau này vào những giọt nước mắt đó.
Jessica không nói gì, cô chỉ lặng lẽ ngồi xuống và ôm Yuri vào lòng, cô khẽ thì thầm..
- Khóc đi Yuri, cậu hãy khóc để những nỗi buồn sẽ theo những giọt nước mắt trôi ra khỏi cậu…đừng kìm nén….
Căn nhà của hai chị em Yoona như đang bị một màu trắng bao phủ…. Màu trắng tang thương…màu trắng vô vọng…..
Jessica ôm Yuri thật chặt để Yuri biết rằng cô ấy không cô đơn, để biết rằng cô sẽ luôn bên cạnh Yuri, trải qua tất cả niềm vui lẫn nỗi buồn cùng cô ấy.
Nhưng còn SeoHyun…ai sẽ ôm cô ấy để an ủi cô ấy đây…khi mà giờ đây cô biết người cô yêu đã đi xa…rất xa…cô ấy đã đi đến nơi mà cô không thể ở đó……
Để bệnh án lên bàn, cô đau đớn cầm lấy cuốn sổ của Yoona, mở nó ra cẩn thận….bên trong không có gì ngoại trừ một bức thư….
Gửi Seororo của Yoongie!
Giờ này em đang làm gì SeoHyun? Unnie lo cho em rất nhiều……em có ăn uống đầy đủ không? Em có mặc ấm vào những ngày trời lạnh không???
Unnie biết là mình sẽ không bao giờ gửi bức thư này đến em, nhưng unnie viết nó vì muốn nói những điều mà unnie nghĩ mình không thể nào giữ nó trong lòng được.Unnie xin lỗi vì đã không cho em biết chuyện….xin lỗi vì đã lừa dối em….nhưng mà đây là cách duy nhất để unnie không làm thiên thần của mình phải đau khổ và rơi nước mắt.
Em biết không SeoHyun từ lần đâu tiên khuôn mặt thiên thần của em bước vào ống kính của unnie thì unnie đã biết rằng em là thiên sứ mà chúa trời đã gửi đến cho unnie, là món quà mà định mệnh tặng cho unnie. Em là người mà trái tim unnie đã chọn, là người duy nhất có thể sưởi ấm tâm hồn của unnie. Em biết không SeoHyun, sau ngày đầu tiên unnie gặp em unnie đã đi theo em rất nhiều ngày, nhưng chưa bao giờ unnie có đủ dũng khí để lại gần nói chuyện với em, điều duy nhất unnie có thể làm là lẳng lặng dõi theo em từ xa.
Khi unnie thấy em bị ăn hiếp unnie đã rất tức giận, và chính giây phút đó unnie biết được rằng chúa trời đã cho unnie gặp em không phải chỉ để unnie ngắm nhìn mà chúa đã giao cho unnie một nhiệm vụ, bảo vệ em, chăm sóc cho em, để cho chỉ những giọt nước mắt của hạnh phúc mới được phép xuất hiện ở đôi mắt của em.
Đã rất nhiều lần unnie tự hỏi rằng nếu unnie không được gặp em thì cuộc sống của unnie sẽ ra sao? Và unnie thật sự sợ cái ngày đó, vì nếu như nó là sự thật thì unnie sẽ không bao giờ biết đến hạnh phúc. Seo Juhyun! Em chỉ là một cô gái nhỏ bé, nhưng trong cái nhỏ bé của em đã chứa đựng một niềm hạnh phúc lớn.
Đối với unnie em là nguồn hạnh phúc duy nhất, unnie có thể sống không có tiền, có thể không có danh vọng, thậm chí unnie có thể không cần không khí nhưng unnie không thể nào sống thiếu em được. Chỉ cần hằng ngày được nghe giọng nói của em, được nhìn thấy nụ cười của em đã là quá đủ với unnie rồi.
Unnie sống và luôn nghĩ tới tương lai tươi đẹp mà unnie và em sẽ cùng nhau tạo nên, unnie luôn nghĩ tới ngày em sẽ xinh đẹp thế nào khi mặc bộ đồ cô dâu, sẽ cùng unnie trao nhẫn và thề nguyện. Và rồi chúng ta sẽ là một gia đình, hằng ngày unnie sẽ thức dậy và được ngắm nhìn em ngủ yên bình trong vòng tay của unnie. Em sẽ làm đồ ăn sáng cho unnie và unnie sẽ chở em đến nơi làm việc, trao cho em một nụ hôn tạm biệt. Tối về em sẽ đàn cho unnnie nghe trong khi unnie chuẩn bị bữa tối cho cả hai. Và unnie nghĩ tới có đôi lúc em giận hờn và unnie sẽ phải khổ sở để làm hòa với em, rồi chúng ta sẽ có những đứa con, con của chúng ta chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, unnie và em sẽ cùng nhau nắm tay con và tập cho nó những bước đi đầu đời, và cả hai sẽ rất hạnh phúc khi lần đầu tiên nhóc ấy biết nói…..
Còn rất nhiều, rất nhiều viễn cảnh hạnh phúc mà unnie đã nghĩ tới nữa…..
Nhưng giờ đây những điều đó sẽ mãi mãi là viễn cảnh mà thôi…..
Có lẽ cuộc đời giống như một bộ phim đã được định trước khi nào bắt đầu và kết thúc….tình yêu và sự chia ly của chúng ta….có lẽ đều đã được quyết định…..
Nhưng unnie sẽ không buồn, vì unnie biết dù cho có rời bỏ thể xác này thì tâm hồn và tình yêu của unnie với em sẽ tồn tại mãi mãi….. nếu một ngày nào đó em biết được sự thật này thì cũng xin em đừng buồn. Vì dù em không thể thấy được unnie nhưng unnie vẫn luôn luôn ở bên em.
Vào mùa hè unnie sẽ là những ngọn gió thổi mát quanh em…
Mùa đông unnie sẽ là những đốm lửa sưởi ấm cho em….
Unnie sẽ là ngôi sao Bắc đẩu để em không bao giờ lạc đường…..
Unnie sẽ trở thành những giọt nước mắt của em và unnie sẽ không bao giờ rơi xuống….
Và…ở trên đó…unnie sẽ luôn bảo vệ em khỏi những điều xấu xa của cuộc đời…..
Hãy gặp một người đàn ông tốt! Unnie hy vọng em sẽ hanh phúc….
Hãy tiếp tục con đường mà em đã chọn…. hãy để ở trên đây unnie vẫn có thể nghe thấy tiếng đàn trong trẻo của em!
Thật đáng tiếc khi kiếp này unnie chỉ được gặp em trong khoảng thời gian ngắn, mong rằng ở kiếp sau, khi được sinh ra một lần nữa unnie sẽ lại được gặp em….yêu em…..
Chữ viết không có đầu nhọn…..nhưng tại sao tim cô như bị từng câu từng chữ trong bức thư đâm nát…
Không ai nghe thấy một tiếng động….nhưng sao cô lại cảm giác như tâm hồn mình đang vỡ vụn….
Không khí vẫn ở xung quanh…nhưng sao cô lại cảm thấy quá khó khăn để thở như vậy.
Tại sao cái ngày mà cô nghĩ rằng sẽ được gặp lai người mình yêu giờ đây lại là ngày cô biết tin người ấy đã đi rất xa…
Cô đau…..cô hối hận vì đã phải để Yoona chịu đựng tất cả nỗi đau đó một mình…..
- Em xin lỗi Yoona! Em xin lỗi!- SeoHyun gào lên trong vô vọng lời xin lỗi muộn màng của cô.
6 tháng sau…..
- Xin chúc cô SeoHyun đã đoạt giải nghệ sĩ piano xuất sắc nhất của năm!
MC thông báo kết quả và SeoHyun tiến lên sân khấu trong những tràng vỗ tay và đèn flash lóe sáng từ những phóng viên.
Từ phía xa có một người đang dõi theo cô, người ấy mỉm cười khi thấy giấc mơ của cô đã thành sự thật.
Chúc mừng em SeoHyun…cuối cùng thì giấc mơ của em cũng đã thành hiện thực rồi!
- Vậy là tốt rồi! Cô ấy đã đạt được thành công rồi, từ nay con đường của cô ấy đi sẽ được chúa trời soi rọi! Còn em Yoona, em đã sẵn sang chưa?- Thiên thần nói với Yoona, một thiên thần với đôi mắt cười trong sáng.
- Uhm….. em sẵn sang rồi!- Yoona mỉm cười.
- Chúng ta đi thôi!
Thiên thần đưa tay lên và một chiếc vòng ánh sáng vô hình hiện ra, cả hai cùng bước vào trong. Yoona tiếc nuối nhìn SeoHyun lần cuối cùng.
- Đừng buồn Yoona! Rồi em sẽ được gặp lại cô ấy sớm thôi!- Thiên thần lại cười với Yoona.
- Sẽ gặp lại! Chắc chắn là như vậy!......Tạm biệt em SeoHyun!
Yoona nói lời tạm biệt cuối cùng, cô nhắm mắt lại và cả hai người cùng biến mất.
3 tháng sau…….
Bệnh viên phụ sản ở LA…….
- Chúc mừng cô Kwon, vợ cô đã sinh một công chúa vô cùng xinh đẹp!- Một ý tá thông báo cho Yuri.
- Cảm ơn! Cảm ơn bác sĩ! Tôi có thể vào thăm vợ được không!- Yuri cuống quit.
Bác sĩ gật đầu và Yuri chạy nhanh vào bên trong, đứa bé đang nằm kế bên Jessica, cô tiến lại gần ngắm nhìn thật kĩ thiên thần của cô, sự kết hợp đầy gian khổ của cô và Jessica. Cô hôn lên trán vợ mình và thì thầm.
- Cảm ơn cậu Jessica!
Jessica mỉm cười với cô.
- Cậu định đặt tên đứa bé là gì?-Jessica hỏi.
- Mình….. Yoona…mình muốn tên của đứa bé là Yoona!
-------------
Tại Hàn quốc….
SeoHyun bước lên sân khấu, cô nhẹ nhàng ngồi xuống và bắt đầu đàn, tiếng đàn làm ngây ngất hàng triệu con tim.
Yoona unnie, ở trên đó unnie có đang nghe em đàn không? Em nhớ unnie nhiều lắm, unnie hãy luôn bên cạnh em nhé!
5 năm sau……..
Bãi biển ở Cali……
- Yoona! Yoona! Đừng có chạy ra biển như thế nguy hiểm lắm!- Yuri đuổi theo đứa con hiếu động của mình.- Chẳng biết nó giống ai mà lại thích ra biển như thế chứ?! Nào đi về thôi Umma con mà biết chuyện thì con sẽ bị mắng đấy!- Yuri chạy đến bên cạnh Yoona và kéo con bé về.
- Nhưng…con muốn biết……
- Không nhưng nhị gì hết! Chúng ta phải về nhà trước khi Umma con thức dậy!- Yuri lôi con bé đi xềnh xệch.
Nhưng con muốn biết bên kia đại dương là cái gì? Có ai ở đó?
Một ngày nào đó con sẽ đi gặp người đó!
Ngay cả khi unnie đuợc sinh ra lần nữa, nguời unnie yêu vẫn sẽ là em Hyunie!
The End.