...AAVN..Supporting Soshi and Sone...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

...AAVN..Supporting Soshi and Sone...


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]

Go down 
+3
soneyuri
nhoxkunby
Toriki
7 posters
Tác giảThông điệp
Toriki

Toriki


Posts : 55
Coins : 70
Thanked : 3

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty29/8/2011, 6:59 pm

SIN

Author: Toriki

Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tác giả. Nhưng số phận của họ trong fic sẽ nằm trong tay mình.

Category:Incest,Tragedy

Pairing: KhunYul

Rated: T

Warnings: Truyện không đề cập chi tiết về quan hệ thể xác nhưng có Incest trong mối quan hệ của nhân vật

Summary:

Yuri và Nichkhun là hai anh em cùng cha khác mẹ.
Họ có chung một dòng màu. Nhưng, họ lại yêu nhau.
Loạn luân. Xã hội bảo thế. Họ cũng biết điều đó. Nhưng cả hai vẫn yêu nhau.
Cái kết cho đoạn đường của họ rồi sẽ đi về đâu?


Vì sao yêu lại là tội lỗi? Hay chẳng qua tội lỗi ở chỗ ta đã yêu người không nên yêu?

Nếu biết yêu anh là tội lỗi, biết đến với nhau là nỗi bất hạnh ngút ngàn thì em….sẽ vẫn yêu anh như em đã luôn yêu.



cast:



[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Images



Nichkhun_ Tôi đã luôn yêu một người mà lẽ ra không nên yêu và không thể yêu.

Người tôi cần là em_Kwon Yuri. Người tôi nên tránh xa cũng là em_ Kwon Yuri.





[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] YuriSNSDKWill2

Yuri_ Tôi bị điên. Mọi người bảo như thế.

Tôi tự hỏi vì sao mình điên?

à! thì ra tôi điên bởi vì tôi yêu anh trai mình.




Teaser:

Tôi xoay tay nắm cửa phòng anh và bước vào. Anh không bao giờ khóa trái cửa. Vì anh biết mỗi đêm tôi đều sang tìm anh.

Bước chân nhẹ nhàng tôi đến bên giường của anh. Ngồi xuống nền sàn lạnh, tôi tựa đầu hờ vào thành giường, mắt nhìn chăm chú vào gương mặt anh. Càng nhìn gương mặt đẹp tựa thiên thần ấy tội lỗi và sự đau khổ bên trong tôi càng nhiều thêm.

Có đôi lúc tôi trách mắng ông trời tại sao lại ban cho anh một gương mặt đẹp như thế? Tại sao tạo hóa lại để một con người trên cả sự hoàn mỹ này tồn tại trên cõi đời? Và tại sao lại để con người này có chung một dòng máu với tôi?

Anh trai tôi!

Tôi ghét ba từ ấy. Ừ! Vì là anh trai và tôi cũng chỉ là một đứa em gái thôi nên khi nhìn anh cùng với lũ con gái lẳng lơ ấy tình cảm vui vẻ bên nhau trái tim tôi gần như ngạt thờ, mắt tối sầm, toàn thân run lên vì ghen tức và đố kỵ. Nhưng, lúc ấy tôi có thể làm gì ngoài việc lặng lẽ đứng nhìn anh. Đau lắm! nhưng lại chẳng thể khóc, chẳng thể gao thét lên. Hay đơn giản là bước đến kéo anh ra khỏi chúng.

Tôi không thể làm thế. Vì nếu tôi hành động quái đản như vậy mọi người sẽ biết tôi là một con câm biến thái, bệnh hoạn.[img]
Về Đầu Trang Go down
nhoxkunby
Member
Member
nhoxkunby


Posts : 147
Coins : 292
Thanked : 1

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty29/8/2011, 7:17 pm

temmmmmm
ss đã vào đây r` ư?
em chắc chắn fic ss sẽ đc ủng hộ đông lắm đó :x
ss post hết fic lên đi nhé :x
Về Đầu Trang Go down
Toriki

Toriki


Posts : 55
Coins : 70
Thanked : 3

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty29/8/2011, 7:47 pm

nhoxkunby đã viết:
temmmmmm
ss đã vào đây r` ư?
em chắc chắn fic ss sẽ đc ủng hộ đông lắm đó :x
ss post hết fic lên đi nhé :x

ss post fic bên đây đc một thời gian rùi. Nhưng mà vẫn vắng chẳng kém bên kia [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] 3865771269oải!
Mà em đọc fic này chưa?
Về Đầu Trang Go down
soneyuri
Mãi mãi trung thành với SNSD
Mãi mãi trung thành với SNSD
soneyuri


Posts : 573
Coins : 548
Thanked : 6

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty29/8/2011, 8:00 pm

goood ra chap mơi đi nà :yoyo8:
Về Đầu Trang Go down
raincry

raincry


Posts : 63
Coins : 114
Thanked : 22

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty29/8/2011, 9:32 pm

Nhi post fic này bên đây rồi ak. Rain đọc fic này bên 360kpop khá lâu rồi nhưng k com được giờ com bù nè. Phải nói sao nhỉ trong fic này Nhi để Yul vào hoàn cảnh thiệt đặc biệt yêu chính anh trai mình. Một tình yêu tội lỗi, không lối thoát, bế tắc không có tương lai. Và kết thúc sẽ buồn. Nếu như có một người con trai khác xuất hiện bước vào cuộc đời làm thay đổi lối suy nghĩ đưa Yul ra khỏi cái tình cảm bế tắc này thì kết thúc không như vậy. Nhưng fic này rain đọc hết rồi nó không thể như vậy. Trong fic Yul sống nội tâm vì yêu mà làm tất cả. Rain chợt nhớ đến fic bold rose cũng viết về Yul yêu Jaejoong anh trai mình, trong mắt Yul thì Jaejoong là tất cả, để rồi Yunho xuất hiện, tình tay ba để rồi dẫn đến cái chết của cả ba. Đặc biệt đọc fic này làm rain nhớ đến truyện anh trai em gái của Tào Đình. Trong đó có câu yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai mình lại càng khổ hơn nữa. Nhân vật Mai Mai cũng yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương bởi Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới hư ảo lặng lẽ, không người, trống rỗng và cô độc của cô duy nhất chỉ có người anh trai ngự trị. Ở fic Sin Yul có điểm giống với Mai Mai là đều sống về nội tâm, sự cô độc bủa vây, yêu theo cách độc chiếm nhưng Yul hơn Mai Mai cô còn khả năng nói nhất là nhận được tình yêu từ người anh mình. Nhưng như thế thì tình yêu càng lâm vào bế tắc, đường mòn không có tương lai. Kết thúc fic thật buồn nhưng cũng là cách tốt nhất giải quyết vấn đề. Cám ơn Nhi thật nhiều vì đã viết ra những fic thiệt hay. Nhớ post hết fic này bên đây nha và hoàn thành cả fic khúc tử thần dưới trăng nữa nha. Rain sẽ luôn ủng hộ Nhi đừng nản nhé. Mong một ngày nào đó sẽ đọc được 1 fic của Nhi không còn là Yul sống khép kín mà tinh nghịch, đáng yêu, hậu đậu. Ukm hình như mình com nhảm nhiều rồi thì phải. Đừng để ý hay giận nha.hj.


Về Đầu Trang Go down
dieptu_123
Golden Member 5
Golden Member 5
dieptu_123


Posts : 1005
Coins : 1176
Thanked : 136

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty29/8/2011, 9:42 pm

nhoxkunby đã viết:
temmmmmm
ss đã vào đây r` ư?
em chắc chắn fic ss sẽ đc ủng hộ đông lắm đó :x
ss post hết fic lên đi nhé :x



Bên này ko cho lấy tem đâu bạn!!!Đọc kĩ quy định nha!!!Coi chừng ăn warn thì khổ!!!


Fic hấp dẫn vậy!!!Hóng nha bạn!
Về Đầu Trang Go down
Toriki

Toriki


Posts : 55
Coins : 70
Thanked : 3

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty30/8/2011, 12:37 pm

raincry đã viết:
Nhi post fic này bên đây rồi ak. Rain đọc fic này bên 360kpop khá lâu rồi nhưng k com được giờ com bù nè. Phải nói sao nhỉ trong fic này Nhi để Yul vào hoàn cảnh thiệt đặc biệt yêu chính anh trai mình. Một tình yêu tội lỗi, không lối thoát, bế tắc không có tương lai. Và kết thúc sẽ buồn. Nếu như có một người con trai khác xuất hiện bước vào cuộc đời làm thay đổi lối suy nghĩ đưa Yul ra khỏi cái tình cảm bế tắc này thì kết thúc không như vậy. Nhưng fic này rain đọc hết rồi nó không thể như vậy. Trong fic Yul sống nội tâm vì yêu mà làm tất cả. Rain chợt nhớ đến fic bold rose cũng viết về Yul yêu Jaejoong anh trai mình, trong mắt Yul thì Jaejoong là tất cả, để rồi Yunho xuất hiện, tình tay ba để rồi dẫn đến cái chết của cả ba. Đặc biệt đọc fic này làm rain nhớ đến truyện anh trai em gái của Tào Đình. Trong đó có câu yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai mình lại càng khổ hơn nữa. Nhân vật Mai Mai cũng yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương bởi Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới hư ảo lặng lẽ, không người, trống rỗng và cô độc của cô duy nhất chỉ có người anh trai ngự trị. Ở fic Sin Yul có điểm giống với Mai Mai là đều sống về nội tâm, sự cô độc bủa vây, yêu theo cách độc chiếm nhưng Yul hơn Mai Mai cô còn khả năng nói nhất là nhận được tình yêu từ người anh mình. Nhưng như thế thì tình yêu càng lâm vào bế tắc, đường mòn không có tương lai. Kết thúc fic thật buồn nhưng cũng là cách tốt nhất giải quyết vấn đề. Cám ơn Nhi thật nhiều vì đã viết ra những fic thiệt hay. Nhớ post hết fic này bên đây nha và hoàn thành cả fic khúc tử thần dưới trăng nữa nha. Rain sẽ luôn ủng hộ Nhi đừng nản nhé. Mong một ngày nào đó sẽ đọc được 1 fic của Nhi không còn là Yul sống khép kín mà tinh nghịch, đáng yêu, hậu đậu. Ukm hình như mình com nhảm nhiều rồi thì phải. Đừng để ý hay giận nha.hj.



Oi! tất nhiên độ bệnh kHUNyUL của Nhi ko bằng rồi, vị họ là anh em cùng cha cùng mẹ mà. Nhưng vẫn rất tự hào là nàng Yul của Nhi yêu một cách cưc5 đoan và nguy hiểm hơn hai cô kia. [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] 2536887874
Mình post chap 1 đây
Về Đầu Trang Go down
Toriki

Toriki


Posts : 55
Coins : 70
Thanked : 3

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty30/8/2011, 12:38 pm

Chap 1:

Tôi sao thế này? Tôi đã điên mất rồi.

Tôi tự hỏi tình yêu là gì? Nó là gì mà khiến người ta mất hết lí trí. Nó khiến người ta dù biết đó là tội lỗi nhưng vẫn sa vào.

Tôi, tôi phải làm sao đây? Làm sao mới có thể thoát khỏi những tình cảm mù quán và khó lòng dung thứ này?

Em trót động phải lòng một người.
Một người mà lẽ ra không nên và mãi mãi không được như thế.

Tôi đã bất chấp tất cả, bất chấp đạp lên cả luân lí xã hội để đeo mang
thứ tình cảm điên cuồng này. Mù quán, tội lỗi đến đê tiện.

Sao chứ?

Yêu một người là sai. Yêu chính anh trai trai mình lại càng sai lầm gấp vạn lần như thế.

Phải! Tôi đã yêu người anh cùng cha khác mẹ của mình. Tôi quả thật là một con người bệnh hoạn và kì dị.

Nhưng, như thế thì đã sao? Điều đó chỉ riêng mình tôi biết, chỉ mình tôi biết mà thôi.

Khunnie! Từ bao giờ đã trở thành một phần quan trọng trong tôi. Hay nói
đúng hơn anh là tất cả và là duy nhất của tôi trên cõi đời này.

Chỉ có anh yêu thương tôi, chỉ anh mới che chở và bảo vệ cho đứa em gái
lập dị và cô đơn này. Dù cho tôi có ra tay hành hung mẹ anh khi bà ta
đem mẹ tôi ra chửi mắng thì anh vẫn bảo vệ tôi và tôi tin rằng trên đời
này cũng chỉ có anh mới hiểu được tôi.

Tôi biết là Khun cũng rất yêu tôi. Nhưng, những tình cảm ấy của anh
không giống thứ tình cảm bệnh hoạn của tôi. Với anh, mãi mãi tôi cũng
chỉ là một đứa em cùng cha khác mẹ. Một đứa em tật nguyền và khép kín.
Tất cả chỉ là sự thương hại.

Dù biết là thế nhưng tôi vẫn cứ yêu anh. Vẫn cứ đau khổ vì anh, vì một tình yêu tội lỗi

Tôi đã luôn dằn vặc bản thân trong nỗi đau khổ triền miên theo năm
tháng. Từng phút từng giây trôi qua là mỗi lần tội lỗi cứa vào tim tôi
đau thốn. Từng chút, từng chút một nỗi đau thấm sâu khiến trái tim tôi
xù xì những thương tổn. Tôi nào hay bản thân dù vô tình hay cố ý cũng
đang nhấn chìm anh vào nỗi khổ day dẳng này cùng tôi. Tôi là một con bé
tàn nhẫn và ích kỷ. Tôi đã bệnh hoạn lắm rồi khi đem lòng yêu anh. Nay
lại càng xấu xa đến mức buộc anh phải cùng tôi đắm mình trong thương
tỗn.

Thương tổn vì một tình yêu không bao giờ có lối ra.

--------------

Tôi xoay tay nắm cửa phòng anh và bước vào. Anh không bao giờ khóa trái cửa. Vì anh biết mỗi đêm tôi đều sang tìm anh.

Bước chân nhẹ nhàng tôi đến bên giường của anh. Ngồi xuống nền sàn lạnh,
tôi tựa đầu hờ vào thành giường, mắt nhìn chăm chú vào gương mặt anh.
Càng nhìn gương mặt đẹp tựa thiên thần ấy tội lỗi và sự đau khổ bên
trong tôi càng nhiều thêm.

Có đôi lúc tôi trách mắng ông trời tại sao lại ban cho anh một gương mặt
đẹp như thế? Tại sao tạo hóa lại để một con người trên cả sự hoàn mĩ
này tồn tại trên cõi đời? Và tại sao lại để con người này có chung một
dòng máu với tôi?

Anh trai tôi!

Tôi ghét ba từ ấy. Ừ! Vì là anh trai và tôi cũng chỉ là một đứa em gái
thôi nên khi nhìn anh cùng với lũ con gái lẳng lơ ấy tình cảm vui vẻ bên
nhau trái tim tôi gần như ngạt thờ, mắt tối sầm, toàn thân run lên vì
ghen tức và đố kỵ. Nhưng, lúc ấy tôi có thể làm gì ngoài việc lặng lẽ
đứng nhìn anh. Đau lắm! nhưng lại chẳng thể khóc, chẳng thể gao thét
lên. Hay đơn giản là bước đến kéo anh ra khỏi chúng.

Tôi không thể làm thế. Vì nếu tôi hành động quái đản như vậy mọi người sẽ biết tôi là một con câm biến thái, bệnh hoạn.

Khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ trên gương mặt tuấn mỹ, không hiểu sao nước mắt
lại rơi. Đêm nào cũng vậy, tôi mò sang phòng anh. Ngây dại ngắm nhìn
anh ngậy dại, ánh mắt là tột cùng của khát khao và chiếm hữu con người
hoàn hảo này ,rồi ngủ thiếp đi bên cạnh anh. Và lúc nào cũng thế, khi
tôi thiếp đi anh luôn ngồi dậy bế tôi lên giường. Anh luôn nằm quay lưng
về phía tôi. Dù cạnh nhau nhưng vẫn cứ ngỡ như là xa nhau vạn dặm. Dù
nằm cạnh nhau mà cứ như phải miệt mài đi hết một vòng trái đất mới có
thể thấy nhau.

------------

“ Mày không biết xấu hổ à!”

“ Sao mày có thể đêm nào cũng vào phòng anh mày rồi ngủ luôn trong đó thế hả?”

Mẹ anh dùng roi quất tới tấp vào người tôi mà gào lên. Vẻ mặt dữ tơn và
hung hãn. Tôi không hiểu sao một người nhã nhặn và ôn hòa như anh lại có
một người mẹ như thế? Họ chẳng giống nhau chút nào. Tôi ước gì bà ta
không phải mẹ anh thật. Và anh cũng chẳng phải anh trai tôi. Như thế có
lẽ tình yêu của tôi cũng không rơi vào bế tắc.

Lúc này đây tôi chỉ im lặng, giương đôi mắt vô cảm và trống rỗng lên
nhìn bà. Vẻ mặt lãnh đạm và không cảm xúc. Đòn roi hình như từ lâu với
tôi đã không còn đau đớn nữa. Có là gì đâu khi suốt 12 năm qua nó đã quá
đỗi bình thường.

“ Mày nhìn gì thế hả con ranh? Mày thật giống mẹ của mày. Đồ đê tiện không biết xấu hổ.”

“ Nó là anh trai của mày, mày biết chưa con bệnh hoạn?”

Bà ta lại thét vào mặt tôi, không ngừng quất roi lên tay, lưng tôi. Khi
bà ta định quất roi vào mặt tôi anh đã bước đến giằng nó ra khỏi tay mẹ
mình

“ Mẹ thôi đi!”

“ Thôi thế nào được hả con? Nó bệnh hoạn như thế mà con….”

Bà ta chưa nói hết lời anh đã gạt đi, vẻ mặt đanh lại

“ Chẳng có chuyện gì để mẹ làm ầm lên cả.”

Anh nói cụt ngủn rồi liền nắm lấy tay tôi kéo đi. Lúc nào cũng như thế. Anh luôn ở bên tôi nhưng khi tôi cần anh.

--------------

“ Em có đau không?”

Anh khẽ chạm vào những vết ngang dọc chồng chéo trên cánh tay tôi khẽ
hỏi nhẹ nhàng, vẻ mặt xót xa. Tôi chỉ mỉm cười nhìn anh dùng thủ ngữ ra
dấu cho anh biết

Em không sao.

Anh im lặng nhìn tôi không nói thêm gì nữa. Chỉ nhè nhẹ vuốt cánh tay tôi. Vẻ mặt ưu tư và xót xa, anh khẽ thở dài

“ Anh đau lòng lắm, em biết không?”

“ Anh xin lỗi! vì bà ta là mẹ anh nên anh….”

Tôi đưa ngón tay đặt lên môi anh rồi mỉm cười. Tôi hiểu chứ! Hiểu nỗi
khổ anh phải chịu đựng khi người hành hạ tôi là mẹ anh chứ chẳng phải ai
xa lạ. Tôi không có quyền buộc anh phải lựa chọn giữa tôi và mẹ anh. Có
gì đâu khi đòn roi chẳng còn đau đớn với tôi nữa. Có chăng lúc này là
anh, nỗi đau duy nhất của đời tôi.

Bất giác tôi nhoài người ôm chặt lấy anh. Bàn tay tôi ghì lấy tấm lưng
rộng của anh như sợ anh sẽ biến mất. Anh cũng ôm tôi váo lòng, bàn tay
khẽ xoa đầu tôi dịu dàng.

Tất cả nơi anh vào lúc này là sự thấu hiểu và thương xót.

Nhưng tôi ghét điều đó. Vì những tình cảm yêu quý của anh lúc này chỉ
đơn thuần như một người anh trai có nghĩa vụ bảo vệ em mình.

Trong lòng cảm thấy đắng chát và đau đớn khôn cùng.

--------------

Bọn con gái lẳng lơ ấy lại vây quanh anh. Một trong số chúng tỏ ra thân
thiết qua mức với anh. Cô ta khẽ thì thầm điều gì đó vào tai anh khiến
anh bật cười. Nụ cười mà khi ở bên tôi nó chưa một lần xuất hiện trên
môi anh.

Thế giới của tôi và anh là sự im lặng.

Là tiếng nói của những động tác thủ ngữ nhạt nhẽo trong thinh lặng.

Phải! làm sao anh có thể cười được khi ở cạnh một đứa quái gở như tôi.

Và tôi cũng chẳng thể làm anh cười được. Sự câm lặng nơi tôi làm sao có thể khiến anh vui vẻ.

Khi nhìn anh cười nói cùng những đứa con gái ấy tôi lại đau. Tôi ghen tỵ
với bọn chúng. Ghen tỵ với tiếng nói của chúng và cả sự hồn nhiên kia
nữa.

Thế giớ của tôi là sự câm lặng

TBC:
Về Đầu Trang Go down
soneyuri
Mãi mãi trung thành với SNSD
Mãi mãi trung thành với SNSD
soneyuri


Posts : 573
Coins : 548
Thanked : 6

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty30/8/2011, 8:04 pm

hay quá tui có thấy fic này bên 360k mà chưa đọc hết , thank :yoyo9:
Về Đầu Trang Go down
Toriki

Toriki


Posts : 55
Coins : 70
Thanked : 3

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty3/9/2011, 12:57 pm

<blockquote class="messageText ugc baseHtml">

Chap 2:

Bọn họ nhìn tôi với cặp mắt ghê tởm và khinh bỉ. Có lẽ là vì HyunA?

Hà! Có hề gì. Tôi chẳng cần quan tâm bọn họ nói gì nghĩ gì về tôi. Bởi
suy nghĩ của họ với tôi chẳng đáng phải bận tâm. Chỉ cần anh là đủ.
Chẳng cần ai nữa hết. Tôi dửng dưng bước ngang qua những ánh nhìn bới
móc và cả những lời xầm xì to nhỏ không chút e dè.

“ Nghe nói HyunA của khoa nghệ thuật bị con câm này hành hùng đến dở sống, dở chết phải nhập viện đấy!”

“ Sao cô ta lại làm vậy?”

“ Vì anh trai của cô ta đó!”

" Thật sao?"

“ Đúng là đồ bệnh hoạn.”

Tôi thờ ơ gạt những lời nói ấy bỏ ngoài tay. Bước thật nhanh về phía
anh. Anh đang đứng chờ tôi nơi cuối dãy hành lang. Khi tôi bước đến anh
chỉ nắm lấy tay tôi bước đi mà không hỏi han hay tỏ ra thắc mắc gì về sự
việc của HyunA.

Lại là sự im lặng đến nhức nhói.

-----------

Năm em 10 tuổi, bố tôi đã dẫn em về nhà
trong một đêm có tuyết rơi. Bố nắm tay em đến trước mặt tôi và nói rằng:
“ Đây là Yuri! Em gái của con. Từ nay con đã là anh, phải biết bảo vệ
cho em nhé!”


Ngay từ giây phút đầu tiên chạm vào ánh mắt như biết nói và sâu thẳm ấy tôi đã biết đó là khởi đầu của một bi kịch.

Tôi ghét bố. Ghét vì ông đã từ đâu đem về một đứa con rơi của mình bảo rằng đó là em tôi.

Ghét ông trời vì sao lại để đứa con gái này có chung dòng máu với tôi.

Và tôi cũng ghét cả em nữa. Ghét vì tại sao em lại có mặt trên cõi đời này.

Tôi đưa mắt nhìn em một cách lạnh lùng. Còn
mẹ tôi. Bà chỉ im lặng không nói gì. Nhưng tôi biết sự ghen tức đang âm
ỉ trong lòng bà. Một người ích kỷ như mẹ tôi làm sao có thể dễ dàng
chấp nhận đứa con rơi của chồng mình với người đàn bà khác chứ? Nhưng,
bà có thể làm gì đây ngoài việc chấp nhận sự thật này?


Những ngày tháng sau đó của em như địa ngục trần gian.

Bao nỗi cay cú và bực tức của mẹ tôi đều trút cả lên thân thể mỏng manh bé nhỏ của em.

Nhưng cái mà tôi thấy được ở em không phải là nước mắt và sự rên rĩ. Tất cả chỉ là sự im lặng. Sự im lặng khiến tôi ngạt thở.

Em gái tôi! Tôi biết mình phải bảo vệ em
khỏi những tổn thương. Và không biết tự bao giờ tình cảm của tôi dành
cho em đã không còn đơn thuần là tình cảm của một người anh trai dành
cho một đứa em gái. Hay ngay từ phút ban đầu tôi đã không coi em là em
gái của mình? Tôi, không thể là một người anh trai tốt được.


Thật bệnh hoạn!

Nhưng, đó lại là sự thật. Tôi. Yêu -em -gái- của -mình.

Em là tất cả với tôi.

----------------

Nằm co người trên giường của anh. Nó lạnh lẽo và trống trãi vô cùng
khiến tim tôi quặn thắt, lòng ngực như sắp vỡ tung ra.Cái xót buốt bởi
nhiệt độ hay xót buốt nơi con tim lạnh lẽo vô cùng?

Đưa tay miết nhẹ khoảng trống bên cạnh, bàn tay tôi không ngừng tìm kiếm chút hơi ấm từ anh. Nhưng, hoàn toàn vô vọng.

Đêm nay anh không về.

Tôi tự hỏi đã bao nhiêu lần anh không về như thế này? Và đã bao lần trong tôi là một khoảng trống mênh mông vô tận?

Có lẽ đêm nay trong bản danh sách của anh đã thêm tên một người mới. Đó
là ai tôi biết rất rõ. Nhưng, thế thì đã sao? Tôi có thể làm gì ngoài
việc nằm đây chờ anh một cách vô vọng.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ khuyết sâu lửng lờ trôi trên nền trời ảm đảm.
Chắc nó cũng như tôi, cũng đánh rơi một nửa của mình trong thinh lặng.
Nhưng, vầng trăng ấy vẫn hơn tôi, ít ra nó cũng từng được sở hữu một nửa
kia của mình. Còn tôi thì không. Tôi chưa bao giờ sở hữu một nửa đó thì
làm sao có thể đánh mất được.

Tôi căm ghét chính mình. Tôi căm ghét bản thân sao quá vô dụng. muốn nói
với anh rằng tôi cần anh, muốn anh là của riêng tôi, muốn nói với anh
rằng tôi ghét mùi nước hoa rẻ tiền của đám con gái ti tiện ấy vươn trên
áo anh mỗi đêm trở về. Và muốn thét lên với anh rằng tôi không muốn làm
em gái của anh. Vì tôi yêu anh. Nhưng, không thể.

Vì sao anh lại có thể dày vò tôi bằng cách này?

Sẽ còn bao đêm như thế này nữa?

----------------

“ Tôi nghe!”

Nichkhu khó chịu khi bị đánh thức như thế này. Đêm qua là một đêm dài khiến anh phải mệt mỏi.

[ Đêm qua cậu đã ở chỗ của Victoria phải không?]

Taecyeon hỏi gấp gáp, giọng hốt hoảng. Nhưng Khun chỉ đáp lời cậu ta bằng một giọng điệu dửng dưng

“ Ừ! Cậu hỏi để làm gì?”

[ Đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả?]

Taecyeon lớn tiếng thét lên trong điện thoại. Nhưng kẻ bên đây đầu dây vẫn cứ thản nhiên

“ Cô ta thế nào rồi?”

[ Sáng nay cô ta bị đâm xe. Tình trạng rất nghiêm trọng. Thế là thế nào hả?]

Tút tút tút

Tôi tắt máy ném chiếc điện thoại xuống nên
nhà. Nhìn nó vỡ nát nằm ngổn ngang trên nền nhà bằng ánh mắt trống rỗng
không biểu cảm.Tôi không tức giân hay sợ hãi.Đơn giản là tỏ ra bất ngờ
cũng không. Vì đây chẳng phải lần đầu tiên.


Lại một nạn nhân nữa trong danh sách tử thần khi liều lĩnh quan hệ với tôi.

Chính bản thân tôi cũng không hiểu vì sao lại như thế?

Ai? Ai là người đã ra tay với những cô gái đó?

Trong đầu tôi đã có đáp án. Nhưng, trái tim không ngừng phủ nhận. Vì đó chắc chắn không phải người tôi đang nghĩ đến.

TBC
</blockquote>
Về Đầu Trang Go down
soneyuri
Mãi mãi trung thành với SNSD
Mãi mãi trung thành với SNSD
soneyuri


Posts : 573
Coins : 548
Thanked : 6

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty3/9/2011, 6:54 pm

gây cấn quá..... ra thên 1 chap nua đi :yoyo8:
Về Đầu Trang Go down
nu.ilusm
Chúng em yêu Siêu Ngoan Siêu Đẹp
Chúng em yêu Siêu Ngoan Siêu Đẹp
nu.ilusm


Posts : 306
Coins : 393
Thanked : 51

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty3/9/2011, 7:40 pm

Hay lắm , mới đọc xog bên 36Okpop . au cho cái kết bùn qá , đọc xog ngùi khóc lun nà =[[
Về Đầu Trang Go down
Toriki

Toriki


Posts : 55
Coins : 70
Thanked : 3

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty8/9/2011, 2:01 pm

Chap 3:





Hôm nay tôi đã không đợi anh về cùng.

Tôi. Không muốn đối diện với anh nữa.

Có nghĩa lí gì khi chỉ mình tôi cố gắng níu giữ, chỉ có tôi cố gắng yêu hết lòng đến mức mù quáng . Chúng tôi là không thể.

Lẽ ra tôi phải nhận ra điều này ngay từ lúc bắt đầu. Cắn chặt má trong
của mình cố nén đi nỗi cay đắng dợm lên trong lòng. Hình ảnh anh đưa tay
vuốt nhẹ lên má cô gái ấy sáng nay cứ lởn vởn trong đầu tôi. Đôi mắt
anh nhìn cô ta khiến tôi phải ganh tỵ. Say đắm và nồng ấm lạ kì.

Ánh mắt mà tôi chưa bao giờ có được.

Những ý nghĩ đau đớn cứ bủa vây khiến đầu óc tôi nhòe đi. Chỉ mãi nghĩ
về anh mà tôi không nhận ra mình bị vấp ngã. Đầu gối tôi ứa máu, rát
buốt đến tận xương thế nhưng nó chẳng là gì hết so với nỗi đau trong tim
tôi lúc này.

“ Em gái! Sao lại ngồi đây?”

“ Người đâu mà xinh thế này?”

Một vài tên con trai vẻ mặt háo sắc ngồi xổm xuống cạnh tôi. Chúng dùng
đôi tay bẩn thiểu ấy nâng căm tôi lên buộc tôi ngước mặt nhìn chúng. Vẻ
thèm muốn và gương mặt đê tiện ấy kề sát vào tôi buông lời trêu chọc.
Tôi nhìn chúng bằng ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng gạt tay chúng ra.

Thật bẩn thiểu!

Chúng không được chạm vào tôi.

“ Da vẻ quyến rũ quá đi mất.”

“ Ánh mắt cô bé đẹp thế?”

“ Sao vậy cô em? Thôi nào đừng chống đối. Đi với bọn anh đi!”

Chúng ngửa cô phá lên cười rồi không ngừng buông lời cợt nhã.

Tôi vùng dậy toan chạy đi nhưng không tài nào đứng lên được. Vết thương
khá sâu khiến tôi tê dại. Tôi lùi vào vách tường tránh bọn chúng. Nhưng
vô ích.

Bàn tay chúng sờ soạn khắp người tôi một cách man dại. Tôi khẽ kêu gào
tên anh trong tâm trí. Nhưng, làm sao anh có thể nghe thấy được? làm sao
anh có thể đến bên cạnh tôi lúc này.

Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không tài nào thoát khỏi chúng. Sự phản kháng
của tôi chỉ làm chúng thêm phần thích thú. Tôi lấy hết sức dùng chân
đạp vào chỗ hiểm của tên đầu đáng khiến hắn kêu oai oái.

“ Con khốn!”

Nói rồi hắn tức giận tát vào mặt tôi đau điếng, tôi nghe vị tanh lợ của
máu trong vòm miệng mình. Đau đớn và uất ức nhưng chẳng thể nào cất
tiếng gào thét.

“ ÁAAAAA! Thằng chó nào đánh tao?”

Tên đại ca ôm lấy cái đầu bê bết máu mà thét lên.

“ Chúng mày tránh xa cô ấy ra!”




-------------------------------






“ sao em lại về một mình mà không đợi anh?”

Giọng anh vang lên ấm áp. Nhưng tôi im lặng. Ngã đầu trên vai anh, bàn tay tôi siết nhẹ lấy vai anh.

Giọng anh vẫn vang lên đều đều

“ Sau này đừng như thế nữa?’”

Anh luôn là thế, nhẹ nhàng và ấm áp.

Lúc nhìn thấy anh xuất hiện cứu tôi, tôi cảm thấy vui sướng khôn siết.

Tôi biết mà. Anh luôn ở cạnh bên những lúc tôi cần. luôn bảo vệ tôi khỏi
những tổn hại. Nhưng, lúc này tôi ước gì anh đừng như thế nữa. Bởi, nếu
anh vẫn luôn ở cạnh tôi như thế, luôn chở che bảo vệ tôi như thế thì e
rằng bản thân khó có thể từ bỏ anh được.

Bất giác lấy hết can đảm tôi ra dấu cho anh hãy thả tôi xuống, tôi có
chuyện muốn nói với anh. Đứng đối diện anh, ánh mắt tôi dõi sâu vào anh
đôi tay chầm chậm ra hiệu



Anh có thể đừng quá thân thiết với những cô gái ấy, được không?



Tôi nhìn anh với ánh mắt van vỉ, chờ đợi câu trả lời từ anh. Nhưng đáp
lại là sự im lặng. Anh đưa tay chạm vào bên má sưng húp của tôi một cách
dịu dàng, dùng ngón tay lau đi vệt máu còn vươn nơi khóe môi. Rồi chẳng
nói chẳng rằng Anh bế sốc tôi vào lòng vẻ mặt thờ ơ

“ Em không cần quan tâm đến những điều đó.”

Không quan tâm.

Làm sao tôi có thể không quan tâm, không nghĩ đến được?

Anh có biết mỗi lần nhìn anh bên cạnh họ tôi đau đến mức nào?

Chỉ một câu: "em không cần quan tâm” của anh sẽ khiến mọi chuyện trở nên bình thường với tôi ư?

Không thể nào! Anh biết rõ tình cảm tôi dành cho anh mà. Thế mà sao lại dày vò tôi bằng những hoan lạc, ái ân trác tán ấy?

Anh có biết tôi đau?






--------------






Em bảo tôi có thể đừng thân thiết quá với những cô gái kia ư?

Tôi muốn chấp nhận lắm! nhưng, không thể.

Nếu tôi không quan hệ với họ thì tôi cũng chẳng biết bản thân có thể gây ra những tội lỗi nào nữa?

Bọn họ như một thứ thuốc ức chế cảm xúc và ham muốn của tôi đối với em.

Mỗi đêm khi hưởng thụ khoái lạc cùng họ thế
mà trong tâm tưởng vẫn là bóng hình của em đấy thôi. Mỗi khi chạm vào
họ, để gương mặt họ kề sát bên mình tôi đều ngỡ họ là em. Cơ thể trần
trụi khiến tôi hưng phấn đó cũng là ảo ảnh của em trong tâm trí.


Nếu không có bọn họ có lẽ tôi đã trở nên sống dở, chết dở mất rồi.

Mỗi đêm trở về là một khoảng trống vô tận chẳng thể nào lắp đầy trong tôi. Tôi cần em, rất cần em.

Tôi muốn giữ em cho riêng mình. Muốn em thuộc về tôi mãi mãi. Nhưng, tôi là ai chứ?

Tôi là anh trai của em!

Tôi hận cuộc đời khốn nạn này. Vì sao lại để em cùng chung một dòng máu với tôi?




-----------------









“ Sao em chưa đi ngủ?”

Anh nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi, lời quan tâm kia sao quá ư cay đắng.
Tôi mím chặt môi cố nén mọi cảm xúc vào lòng. Bàn tay chầm chậm dùng thủ
ngữ nói chuyện với anh.

Hôm nay anh lại …..

“ em vào ngủ đi!”

Anh thở dài nhìn tôi rồi vội tránh né đi ánh mắt uất ức của tôi lúc này.
Anh quay mặt bước nhanh ra cổng, không ngoái đầu lại. Từng bước chân
gấp gáp của anh như hàng ngàn nhát dao lia lún sâu vào tim tôi.

Đau!



Đêm nay trong danh sách của anh lại được thêm tên một người mới.

TBC:
Về Đầu Trang Go down
soneyuri
Mãi mãi trung thành với SNSD
Mãi mãi trung thành với SNSD
soneyuri


Posts : 573
Coins : 548
Thanked : 6

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty8/9/2011, 6:55 pm

sao h.nay ngắn quá zậy :co24:
Về Đầu Trang Go down
trangzin
Member
Member
trangzin


Posts : 106
Coins : 134
Thanked : 7

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty14/9/2011, 1:24 pm

au ơi ra chap típ đi. mình chỉ thick đọc truyện au viết thui
Về Đầu Trang Go down
Toriki

Toriki


Posts : 55
Coins : 70
Thanked : 3

[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty14/9/2011, 6:24 pm

Chap 4:

Bàn tay tôi giật phăng chiếc áo mỏng tan
trên thân thể cô ta, vội vã ấn người con gái ấy lún sâu vào mặt nệm êm
ái một cách thô bạo. Bàn tay vội vã miết trên thân thể trần trụi, nõn nà
ấy. Trong lòng tôi lúc này như lửa đốt. Bờ môi tôi quyện chặt vào cô
ta.Những nụ hôn vội vã và bá đạo lên bờ môi mỏng khiến hơi thở cô ta đứt
đoạn. Tôi lúc này chẳng khác một con thú dữ đang phát cuồng mà vồ lấy
con mồi trong tay mình.


Trong vòng tay siết chặt của tôi cô khẽ rên rĩ. Bàn tay bấu chặt quanh cổ tôi rì sát. Vẻ mặt mê đắm và thõa mãn.

Bỗng chốc gương mặt em với ánh nhìn nghẹn
ngào lại bủa vây lấy tôi. Ánh mắt tĩnh lặng, nụ cười nhẹ, ánh mắt biết
nói và thân nhiệt thân thương càng khiến tôi mất bình tỉnh. Chỉ biết
khỏa lắp nó bằng dục vọng điên cuồng lúc này. Nhưng cuối cùng tôi vẫn
không thể gạt em ra khỏi tâm trí mình. Tôi buông cô gái kia ra, ngửa mặt
lên trần nhà thở dốc.


Tôi sao thế này?

Sao em cứ mãi xuất hiện trong tâm trí tôi?

Ánh mắt em khi nãy nhìn tôi cầu xin. Nhưng, tôi đã lờ nó đi.

“ Anh sao vậy?”

Cô gái ấy vòng tay ôm eo tôi khẽ thì thầm
ngọt ngào. Gạt bàn tay ấy ra tôi ngồi dậy với lấy chiếc áo nơi gốc
giường mặc vào. Tôi trả lời cô ta một cách lãnh đạm:


“ Anh về đây.”

“ Sao vậy? anh ở lại một chút nữa đi!”

“ Em gái anh đang đợi cửa.”

Tôi nói thờ ơ.

Cô ta nài nỉ. Nhưng, tôi chẳng hề đoái hoài, đến cả nhìn cô ta tôi cũng chẳng buồn.

“ Hà! Thì ra đúng như mọi người đồn đại. Anh là một kẻ bệnh hoạn, yêu em gái mình.”

Cô ta mỉm cười khinh bỉ, giọng ác ý

“ Tùy! cô muốn nghĩ thế nào cũng được.”

Tôi chẳng cần quan tâm lời nói của cô ta mà nhanh chóng rời khỏi.

Tôi muốn trở về nhà thật nhanh với Yuri.

Tôi không muốn em tổn thương, đau buồn vì tôi nữa

-----------

“ Sao cô vào đây được?”

Cô ta nhìn tôi hoảng hốt. Tôi bước từng bước thật chậm về phía cô ta.
Khóe môi nhếch lên để lộ nụ cười nửa miệng. Ánh mắt sắc lạnh xoáy sâu
vào cô gái nhỏ đang run rẩy vì hoảng hốt

“ Im Yoona!Cô không cần biết điều đó.”

Cô ta mở to mắt kinh ngạc nhìn tôi khẽ lắp bắp

“ Không…không phải cô bị câm sao?”

“ Hahahaha!”

Tôi bật cười bước về phía cô ta, mỉm cười một cách thích thú

“ Kwon Yuri bị câm. Nhưng, tôi thì không.”

Phải! chỉ có Kwon Yuri mới bị câm. Chỉ có cô ta mới là một kẻ nhu nhược
yếu đuối. Chỉ có cô ta sợ hãi cái gọi là luân lí, đạo đức xã hội. Cô ta
sợ thế giới này sẽ mắng chửi cô là đứa đê tiện, loạn luân cùng anh trai.
Cô ta sợ tất cả mọi thứ nhưng tôi thì không! Vì với tôi thứ quan trọng
nhất là Khun. Vì anh tôi sẽ bất chấp tất cả,

“ Cô nói gì vậy? cô điên rồi.”

Cô ta hốt hoảng bước lùi về phía sau. Tôi bước nhanh hơn chộp lấy cổ áo
cô ta kéo sốc lên. Khóe môi cong lên mỉm cười lạnh lẽo. Giong nói sắc
lạnh vang lên đều đều

“ Tôi không cho phép các người dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào người anh
ấy. Mùi nước hoa rẻ tiền này của các người chỉ khiến thân thể anh tôi
vẩn đục, các người biết không?”

“ Nichkhun là của tôi! Tôi không cho phép bất cứ ai anh chạm vào anh ấy.”

“ Hai anh em các người thật bệnh hoạn. “

Cô ta run rẫy, ánh mắt rối bời nhìn tôi kinh tởm. Khóe mắt đỏ hoe mở to kinh hãi.

Tôi khẽ mỉm cười ánh mắt long lên

“ Phải! tôi bệnh hoạn như vậy đó.”

Tôi đứng nép người sau bức rèm cửa ngoài
ban công phòng Yoona quan sát tất cả mọi chuyện quái quỷ đang diễn ra.
Nếu không vì cảm giác bất an kì lạ chợt dợm lên trong lòng tôi đã không
quay lại.nếu tôi không quay lại thì cả đời này cũng chẳng thể nào tin
được. Người đó đúng thật là em.


Kẻ đã ra tay với những cô gái quan hệ với tôi không ai khác chính là em.

Sao em lại làm như vậy?

Tôi đã không dám tin, và cũng không muốn
tin rằng đứa em gái tội nghiệp của tôi. Người mà tôi yêu thương lại là
một con người tàn bạo và lạnh lùng như vậy.


Phải chăng là vì tôi?

Vì em yêu tôi. Hay vì em là một kẻ bệnh hoạn.

Hà! Vậy ra cả tôi và em đều là hai con người bệnh hoạn.

Đã từ lâu rồi tôi biết rằng em cũng như
tôi. Cũng sa đà vào mối quan hệ mù quán không có tương lai và lối thoát
trước mặt. Nhưng, thế thì đã sao? Dù biết vậy những chúng tôi vẫn không
tài nào từ bỏ nhau được.


Vì chúng tôi là của nhau. Mãi mãi thuộc về nhau.

Nhưng, lí trí trong tôi không cho phép. Đến với nhau sẽ là nỗi bất hạnh, một bi kịch không thể nào cứu vãn.

Nếu em không thể từ bỏ được thì tôi sẽ là người buông tay trước.

----------------

“ Em vừa đi đâu về?”

Anh ngồi chờ trước cửa phòng tôi, ánh mắt anh trống rỗng và lạnh lẽo.

Bàn tay trái còn dính máu tôi giấu sâu vào túi áo khoác theo bản năng,
tuy không hiểu vết máu từ đâu ra? chỉ biết rằng tôi không nên để anh
thấy thứ chất lỏng nhớp nháp vươn đầy mùi chết chóc này. Tôi nhìn anh và
im lặng. Bước thẳng vào phòng mình tôi lờ đi sự hiện diện của anh.

Bất giác anh kéo tôi lại, bàn tay anh siết chặt lấy cánh tay tôi khiến khớp xương tôi dường như đứt đoạn.

Sao anh lại cư xử với tôi như thế?

Anh lạnh lùng lôi bàn tay dính máu của tôi ra khỏi túi áo khoác và nắm lấy nó giơ lên ngang tầm mắt tôi.

“ là em!”

Anh buộc tội tôi. Vậy ra trước nay anh đã nghi ngờ tôi.

Tôi mỉm cười nhìn anh, mắt nhòe đi và bỗng chốc tối sầm. Tôi khẽ lắc đầu phủ nhận một cách yếu ớt.

“ Thế vết máu này là gì?”

Anh nghiến răng nhìn tôi vẻ mặt đau khổ. Tôi chỉ biết im lặng. tôi không
muốn giải thích điều gì cả. Nếu anh đã nghi ngờ tôi, đã không tin tôi
thì có giải thích cũng vô ích.

“ Tại sao em lại làm như vậy chứ?”

Anh bấu chặt lấy vai tôi lay mạnh, vẻ mặt đau đớn

“ Anh không bao giờ muốn tin kẻ sát nhân lại là em.”

Anh nhìn tôi khóe mắt đỏ hoe. Đôi bàn tay bỗng chốc buông lơi bất lực.
Anh lê bước ra cửa như một kẻ mất hồn. Tôi chạy đến ôm chặt lấy anh từ
phía sau, bàn tay khẽ run.

Chúng tôi cứ đứng im như thế không biết bao lấu? Thế rồi người buông tay
ra trước là anh. Anh quay người về phía tôi, bàn tay to lớn áp lên mặt
tôi khẽ nâng lên. Môi tôi và anh quyện vào nhau, những chiếc hôn gấp gáp
và nóng bỏng khiến hơi thở tôi đứt quãng. Anh đẩy tôi về phía giường ấn
người tôi xuống mặt nệm êm ái. Cơ thể anh ép chặt lên người tôi, anh
giứt đứt hàng cúc áo trước ngực tôi và đưa tay mơn trớn trên phần da
thịt đẫy đà. Khoái cảm và mê đắm tưởng chừng như không thể tách chúng
tôi rời khỏi nhau lúc này thì bỗng chốc anh buông tay ra khỏi người tôi,
anh lùi sang một bên tay ôm lấy đầu một cách khổ sở.

Tôi đưa mắt nhìn anh lặng lẽ, trong lòng gần như vỡ vụng.

Anh nhoài người đến ôm tôi vào lòng, giọng nghẹn ứ:

“ Yul à! Chúng ta đã sai rồi, thật sự sai rồi!”

Anh đang khóc.

Khóc trước mặt tôi. Anh khóc vì điều gì chứ? Một người như anh cũng có lúc bật khóc trước mặt tôi thế này ư?

Và trong khoảnh khắc ấy tôi chẳng hề nhận ra rằng tôi cũng đang rơi nước mắt cùng anh.

Chúng tôi khóc vì điều gì? Khóc vì đau, khóc vì số phận oan nghiệt, khóc
vì không thể đến với nhau, khóc vì những điều đã qua hay khóc vì những
điều mà cả hai không thể qua trong cuộc đời?

“ Hãy nhớ Kwon Yuri! Hãy nhớ anh là anh trai của em, hãy nhớ chúng ta cùng chung một dòng máu!”

Giọng anh khản đặc tự bao giờ? Tôi lắc đầu bịt chặt tai lại không muốn
nghe. Nhưng anh đã vịn lấy vai tôi lay nhẹ, buộc tôi phải nhìn anh, phải
nghe anh nói:

“ Chúng ta không thể, em biết không?”

“ Cố đến với nhau chỉ tạo nên nỗi bất hạnh cho cả anh và em mà thôi.”

Anh nhìn tôi một cách kiên quyết, nhưng khóe mắt đỏ hoe ấy, ánh nhìn tha
thiết ấy làm sao che giấu được tâm tư anh lúc này. Tôi biết anh cũng
như tôi, cũng đang đau khổ đến tột cùng.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, ra hiệu cho anh biết rằng

Em không quan tâm. Chỉ cần có anh là đủ. Dù có bất hạnh trăm ngàn kiếp em cũng chấp nhận.

“ Hãy buông tay đi Yul à! Chúng ta không thể.”

“ Và….tình cảm của anh không giống em. Anh…chỉ xem em là đứa em gái mà thôi.”

Anh nhìn tôi cay đắng.

Không phải vậy, đúng không anh?

“ Đó là sự thật! nếu như anh cũng yêu em thì anh đã không quan hệ với những cô gái khác, em phải hiểu điều đó.”

Tôi mở to mắt nhìn anh ngỡ ngàng, trong tim rát buốt . Lẽ nào, lẽ nào do tôi hoang tưởng.

Phải rồi! anh không giống tôi, anh không bệnh hoạn như tôi.

“ Chúng ta là anh em, hãy nhớ điều đó!”

Anh rời khỏi phòng tôi, để lại một mình tôi giữa bóng tối cô đơn. Tất cả
trống rỗng trong tôi lúc này. Tôi không còn cảm thấy đau nữa, cũng
chẳng thể khóc. Mọi thứ trong tôi tê dại. Tôi áp mặt mình xuống mặt nệm,
tâm tư ngây dại

Yêu một người không yêu mình là đau khổ. Không thể yêu người mà mình rất yêu nỗi đau đó còn khốn nạn hơn gấp trăm ngàn lần.

---------------

Kwon Yuri! Cô thật thất bại.

Một giọng nói giễu cợt vang vọng bên tai tôi.

Là ai?

Cô tiếp tục sống phổng có ích gì? Khun đã
bỏ rơi cô rồi, từ nay sẽ chẳng ai bảo vệ, che chở cho cô. Cô sống làm gì
khi không có anh ấy bên cạnh?


Lời nói ấy lại vang lên khiến dạ dày tôi quặn thắt, tôi lắc đầu cố xua đi những lời ấy. Tôi phủ nhận một cách điên loạn

Không! Anh ấy không bỏ rơi tôi, không phải vậy đâu.

Hahahha! Phải hay không cô là người hiểu rõ
nhất. Khun không yêu cô, anh ấy chỉ đơn thuần xem cô là một đứa em gái.
Anh ấy không bệnh hoạn như cô.


Lời nói ấy đay nghiến tâm tư tôi không thương tiếc. Tôi cố phủ nhận điều
đó nhưng vô vọng. Phải! Khun không yêu tôi, anh ấy bỏ rơi tôi thật rồi.
Tôi sống làm gì nữa khi tất cả quá mù mịt phía trước

Tôi không muốn xa anh, thật sự không muốn. Nhưng chính anh lại là người
rời bỏ tôi trước. Chính anh đã quên mất lời hứa sẽ luôn ở cạnh bên tôi,
sẽ không bao giờ để tôi phải chịu bất cứ thương tổn nào.

Chính anh đã buông tay trước.

Chính anh đã đẩy tôi ra xa anh.

Nếu anh đã muốn như thế, nếu đó điều anh mong chờ. Tôi sẽ rời xa anh, mãi mãi.

------------

Nằm trằn trọc trên giường tôi không tài nào chợp mắt được. Bao nỗi bất an cứ vây bủa tâm trí tôi.

Tôi cảm nhận được từng nhịp tim gấp gáp trong lòng ngực.

Sao tôi lại cảm thấy bứt rứt thế này?

Bỗng chốc hình ảnh em lại len lỏi vào tâm trí. Càng nghĩ đến em tôi lại càng thấy sợ. Nỗi sợ mà chính tôi cũng không rõ.

Tôi bật dậy chạy thật nhanh sang phòng em. Cửa không khóa trái. Căn phòng trống rỗng và lạnh lẽo kì lạ.

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy đều đều.
Nhưng, cửa phòng tắm chỉ khép hờ không khóa. Tôi định quay trở ra nhưng
tiếng nước róc rách cứ đều đều một cách đáng sợ kéo tôi quay lại. Bước
chậm về phía cách cửa khép hờ, tôi nhẹ đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng
trước mắt khiến tôi thất kinh.


Thân thể em đắm chìm trong bồn tắm. Nhưng
chính thứ chất lỏng màu đỏ quyện vào nước bao quanh em mới khiến tôi
chết điếng trong lòng.


Tôi vội vã lao đến bế sốc thân người ướt át ấy ra ngoài.

“ Yuri! Đừng làm anh sợ.”

Tôi ôm chặt em vào lòng, hơi thở vẫn còn nhưng đang mỏng manh dần. Em lấy hết chút hơi sức còn lại khẽ thì thầm:

“ Em yêu anh!”

Đây chính là tiếng nói thật nơi con người
em đây sao? Không phải sự im lặng làm nhức nhói tim tôi! cũng không phải
giọng nói sắc lạnh của con người biến chất trong em khiến tôi thất
vọng! Đây chính là em! người mà tôi yêu thương. Vậy ra đây là lần đầu
tiên và cũng là lần cuối cùng tôi nghe giọng nói cảu em sao?


Không! không thể như thế được!

Người con gái trong vòng tay tôi đã buông rơi tất cả.

“ Đừng mà! Đừng rời xa anh!”

Tôi ngồi đó ôm chặt lấy xác em lẩm bẩm như một người mất trí.

Ánh bình minh vừa lên soi rọi những tia sáng đầu tiên của ngày vào không gian đẫm máu.

------------

Nhà họ Kwon ai nấy đều mặt mũi rầu rĩ như những cái xác không hồn sau
cái chết của tiểu thư họ Kwon. Ông Kwon bình thường phong thái ngời ngời
nay trong phút chốc tiều tụy trông thấy. Cả ngày ngồi như người mất hồn
bên cạnh thi thể chưa an tán của con gái. Tuy ông luôn tỏ ra cứng rắn
song hơn ai hết ông là người yếu đuối và đau đớn hơn bất kì ai trong lúc
này. Giot máu của người phụ nữ ông cả đời yêu thương để lại, mối gắn
kết giữa hai người nay đứt đoạn. Bảo bối của ông….

Trong lúc ai nấy đều bận bịu chuẩn bị tang lễ trong tâm trạng buồn bã thì có một người dường như đứng ngoài mọi chuyện.

Bà Kwon đưa mắt nhìn thi thể đứa con riêng của chồng ,ánh mắt lạnh lùng,
vô cảm như thể đó chỉ là một con vật chết bên đường chẳng có gì đáng
thương hại. Trong ánh mắt ấy có phần hài lòng quá thể.

Mối gắn kết duy nhất của chồng bà và ả người tình của ông nay đã không
còn. Ông muốn tìm kiếm sự ấm áp và chút thân thuộc từ ả đê tiện nơi đứa
con gái này ư? Từ nay không còn cơ hội nữa rồi.

Bà Kwon một lần nữa nhìn xoáy vào khuôn mặt yên bình của Yuri, khóe môi
khẽ nhếch lên để lộ nụ cười thỏa mãn rồi quay đầu bước đi.

Tất cả hành động ấy của bà Kwon đều được lưu lại qua ánh mắt một người đang đứng khuất sau tấm rèm

3 tiếng trước khi tang lễ diễn ra.

Bà vú họ Kim từ nhà trong hớt hãi chạy ra ngoài sảnh lớn đến chỗ ông Kwon, bà vừa thở dốc vừa nói một cách hoãn hốt

“ Ông chủ…Yuri…Yuri….”

“ bà nói gì thế? Yuri thì làm sao?”

Ông Kwon rắt lên một cách khổ sở.

“ Cô ấy biến mất rồi.”

“ Sao?”

Ông Kwon khẽ kêu lên trong sự ngỡ ngàng. Con gái ông đã chết thì sao lại có thể tự dưng biến mất được.

Ngay sau đó bà Kwon cũng hoãn hốt bước nhanh ra sảnh lớn

“ Có ai thấy Khun đâu không? Nó biến mất rồi.”

--------------

“ Yuri à! Anh cũng rất yêu em!”

Nichkhun ôm trọn thân thể lạnh lẽo của Yuri vào lòng, bàn tay ôm siết
dịu dàng. Anh bế cô đứng trên vách đá cao nhô hẳn ra mặt biển xanh rì
cuồn cuộn từng đợt sóng lớn. Gương mặt Khun áp vào gò máu khô lạnh của
Yuri mà thì thầm như đang trò chuyện cùng cô

“ Đừng khóc khi ở cạnh anh, anh cũng rất yêu em mà, biết không?”

Nichkhun miết nhẹ bờ môi lên vầng trán thanh tú của Yuri, trượt nhẹ khóe
môi trên sống mũi thẳng tắp rồi dừng hẳn nơi vành môi khô lạnh mím chặt
mà hôn dịu dàng. Nước mắt trào ra không kiềm nén thấm ướt trên gương
mặt vô hồn. Nichkhun khẽ khàng trong đau đớn

“ Làm sao anh có thể để em rời xa anh được chứ?”

“ Anh sẽ không để em phải cô đơn một mình! Em là của anh! Không một ai có thể mang em rời khỏi anh.”

“ Dù cho đó có là tử thần…”

THE END
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]   [FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD] Empty

Về Đầu Trang Go down
 
[FANFIC-DRAMA] SIN [ 2PM, SNSD]
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [FANFIC+DRAMA] of snsd
» [FANFIC-DRAMA] TẤM CÁM ( SNSD VER)
» [FANFIC - DRAMA] TẤM CÁM SNSD VER
» [FANFIC - DRAMA] SNSD is Loving (ko zào sẽ hối hận)
» [FANFIC+DRAMA]kỳ nghỉ của snsd

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
...AAVN..Supporting Soshi and Sone... :: Sone :: Fanfiction-
Chuyển đến