Tớ muốn giữ trong mình những khoảnh khắc đầu tiên trái tim tớ biết rung động, xao xuyến. Giữ lại trong mình một phát hiện quý giá về bản thân: trái tim tớ không hề đóng băng như tớ những tưởng.
Khi chúng mình còn là bạn: Tớ đã có những quãng thời gian thật đẹp. Cậu chở tớ vòng quanh bờ hồ vào một tối lạnh đầu năm. Chúng mình chỉ trỏ hết cửa hiệu bên này, quán xá bên nọ. Cậu đi thật chậm, tớ ngồi sau và quay phim, chụp ảnh phố phường, ánh sáng rực rỡ của đèn, cảu biển hiệu, áp phích,… ngạc nhiên và thú vị vô cùng như thể từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên chúng mình đi chơi bờ hồ vậy.
Chúng mình chở nhau đi ăn ngô nướng, đi uống cà phê, trà đá, rồi kể cho nhau nghe những câu chuyện vu vơ chẳng rõ đầu đuôi, có khi là tranh nhau kể lể, thở than đủ điều.
Cậu mắng tớ, cười tớ mỗi khi tớ phụng phịu vì bị mất đồ, bị mẹ mắng: “Sướng nhé, cho chừa cái tật lơ đãng cẩu thả đi!”, “Eo ơi, xấu hổ, lớn tướng mà còn bị la, chắc ăn vụng trong bếp bị mẹ bắt quả tang chứ gì!”… mà sự thực có phải tớ cẩu thả hay ăn vụng trong bếp đâu.
Biết tớ sợ côn trùng, cậu cứ mặc nhiên trêu tớ, trêu nhiều đến nỗi tớ gần như phát khóc. Rồi cậu lại dỗ dành, lại năn nỉ ỉ ôi, chọc tớ đến nỗi tớ phải phỉ cười mới thôi. Hình như… cậu… đã trở thành… một phần… trong tim tớ.
Tớ lo lắng, mất ngủ cả đêm khi nghe tin là cậu đang bị ốm. Không biết cậu có ăn uống đầy đủ không, cậu có uống thuốc đúng giờ không. Mỗi khi phải đối diện với những khó khăn tưởng chừng như không bao giờ có thể vượt qua nổi, hình bóng cậu với nụ cười tươi và cái nháy mắt tinh nghịch lại hiện lên trong tâm trí tớ như muốn nhắn nhủ tớ: “Cố lên nào cô bạn.” thế là tớ lại dặn mình phải mạnh mẽ, phải đứng dậy tiếp tục chiến đấu.
Là khi cậu trễ hẹn tận hơn nửa tiếng đồng hồ, thế mà tớ vẫn đủ kiên nhẫn để chờ cậu, trong khi đối với những người bạn khác, chậm 5 phút thôi, tớ đã thấy rất khó chịu rồi. Có những khi, nhớ về những kỷ niệm của chúng mình, lòng tớ lại reo vui. Thật hạnh phúc. Và sự thật là… tớ đã yêu cậu, từ lúc nào không hay.
Vậy mà…
Cậu vẫn vui vẻ, vẫn cười đùa, vì cậu vẫn không hay biết tình cảm trong tớ dành cho cậu đã đổi khác. Cậu lúc nào cũng nói về cô bạn thân của tớ một cách say sưa, đó là người cậu thầm yêu. Mặc dù trước mặt cậu, tớ luôn ủng hộ, khích lệ cậu cố lên để chiếm được trái tim của cô ấy. Nhưng cậu có biết, tớ ghen tị với cô ấy lắm không...
Thế nhưng…
Tớ vẫn muốn được nghe những câu mắng đùa của cậu: cái đồ con nít, cậu đúng là hâm,… Tớ muốn những buổi tối đẹp trời, chúng mình rủ nhau lang thang trên những hè phố, tạt vào hàng quán nào đó, tâm sự, trêu đùa nhau, mắng mỏ, cốc đầu nhau như hồi chúng mình còn là bạn.
Vì…
Tớ không muốn khi nói ra điều đó, cậu, cô bạn thân của tớ và tớ nữa, cả ba chúng ta phải khó xử. Tớ không muốn chúng mình nhìn nhau bằng ánh mắt ngượng nghịu, nói với nhau một cách e dè, chứ không thoải mái, vô tư như trước. Tớ muốn giữ trong mình những khoảnh khắc đầu tiên trái tim tớ biết rung động, xao xuyến. Giữ lại trong mình một phát hiện quý giá về bản thân: trái tim tớ không hề đóng băng như tớ những tưởng.
Đâu nhất thiết tình cảm của ta và người ta thương phải là yêu. Nó có thể là bất cứ thứ gì: tình yêu, tình bạn, anh chị em kết nghĩa,... chỉ cần ta thấy hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên người đó là được.