Chàng mời nàng đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng, một điều mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới bởi chàng chỉ là một sinh viên nghèo.
Trong ánh nến lung linh tràn ngập sự lãng mạn như vậy, khuôn mặt nàng hiện lên thật dịu dàng, dễ thương, nụ cười của nàng khiến cho chàng ngây ngất. Họ sẽ có một buổi tối đáng nhớ nhất trong đời.
- Anh phải đi...
- Sao, sao anh lại phải đi, anh đi đâu, anh định bỏ em lại một mình như thế này sao?
- Thật sự anh cũng không muốn đâu, nhưng anh...
- Không... vậy ra hôm nay anh mời em đến đây, trong cái nhà hàng sang trọng này, để... để nói chia tay em sao?
- Không, không phải là chia tay....
- Thôi anh đừng nói nữa, em hiểu tất cả mà, anh không cần phải gượng ép, cứ thẳng thắn hết với em đi, thà một lần đau còn hơn day dứt cả đời.
Nói rồi cô gái òa khóc, mọi ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ, anh cảm thấy lúng túng.
- Anh thật sự không muốn chia tay với em, em đừng nghĩ như thế, anh thật lòng yêu em mà, nhưng anh...
- Yêu em? Anh nói anh yêu em, vậy thì anh hãy cho em đi cùng anh đi, đừng để em lại một mình thế này...
- Không thể được, em không thể đi cùng anh được đâu?
- Tại sao lại không thể được, hãy để em đi cùng anh, cho dù có phải chịu bao khổ cực, cho dù có phải đánh đổi tất cả, em cũng vẫn sẽ chấp nhận, chỉ cần anh cho em được đi cùng với anh thôi, anh nhé...
- Không, em không thể đi cùng anh được...
- Anh nói anh yêu em, sao anh không để em được chia sẻ cuộc sống với anh, sao không để em được cùng anh giải quyết những khó khăn, rồi sẽ có ngày chúng ta sẽ vược qua tất cả mà, anh...
- Không, em không thể, việc này chỉ có mình anh mới giải quyết được thôi, em phải hiểu điều đó, hơn nữa, nếu muốn, anh cũng không thể cho em đi cùng được...
- Vì sao vậy, anh hãy nói vì sao em không thể đi cùng với anh?
- ...Vì người ta sẽ không để em làm việc đó...
- Người ta? Vì người ta... - Cô sững sờ đứng trước mặt anh, cô thật sự cảm thấy sốc - Hóa ra anh đã có người khác, vì vậy mà anh đã dẫn tôi tới đây, để nói ra cái điều kinh khủng đó sao...
- ... Em không hiểu, anh chỉ...
- Thôi, anh đừng nói nữa - Cô nói trong tiếng nấc - Tôi không ngờ anh lại là một con người như vậy, tôi đã tin, đã thơ ngây, nhưng tôi đã lầm...
- ... Đừng mà, hãy nghe anh giải thích, anh chỉ muốn...
- Thôiiiii, anh không phải nói gì cả, tất cả đã chấm dứt, như anh muốn...
Cô vùng chạy khỏi cái nhà hàng đó, vừa chạy vừa khóc nức nở, mặc anh đứng đó, ngỡ ngàng, mồm lẩm bẩm:
- Anh... chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà,
đúng là đồ con gái, có đi vệ sinh cũng đòi theo.