Có một loài chim sống ở phương Bắc, hàng năm cứ đến mùa đông chúng kéo nhau hàng đàn bay về phương Nam để trốn cái giá rét, được gọi là loài chim thiên di.
Mùa đông năm ấy có một chú chim mải lo ăn chơi nhảy múa không đi cùng bầy đàn nên phải bay sau một mình. Bay được một quãng, do không có sự hỗ trợ của đồng đội mà trời lại quá rét, chim ta bị cóng cánh, rơi xuống đất.
Tuyết đổ xuống bắt đầu phủ dần lên mình chim. Chim ta lẩm bẩm: "Than ôi! chỉ vì ít phút ham chơi mà nay phải bỏ mình trong tuyết lạnh!".
Bất ngờ lúc ấy một chiếc xe bò kéo đi ngang qua, bác bò cảm thấy lòng buồn buồn bèn "phẹt" một phát, vô tình lại phủ trọn lên người chim.
Chim nghĩ thầm:
- Rõ là họa vô đơn chí! Đã chết mà còn không được chết cho tử tế, lại chết ngập trong đống phân bò....
Nào ngờ ít giây sau, nhờ hơi ấm của bãi phân, chim dần dần cử động được cánh, mừng rỡ hót líu lô:
-Ta thoát nạn rồi, thoát rồi.
Vừa đúng lúc ấy, một gã mèo đói đi ngang qua, nghe tiếng liền thò chân khều chim ra khỏi đống phân, rũ sạch và liền đánh chén.