@ss Ba bình phương =]]~: Ss hứa là Yoong đi tù thì ss bóc lịch thế, ss hứa phải giữ lời nha cơ mà ss này, Phèo với Méo là hai đứa nào vậy
@Kyn: Đúng thế, trẻ vậy mà.
@monkey_sone: Thế từ nay em gọi ss bằng Monkey hen
@anduong: Mọi người nghỉ chứ mình có dc nghỉ đâu.
@nynyby: Đọc chap này rồi sẽ biết nha bạn ^^
@ALL: Thanks for reading. Các bạn đọc đỡ trước part 1 hen, mình bận quá. Thi cử tới rồi hic . Thanks các bạn đã luôn ủng hộ và hãy ủng hộ mình thêm nữa hen
@Silent Readers: Thanks for reading.
Chap 27 Part 1.Mọi bằng chứng đã có đủ, Yoona cũng đã thừa nhận việc mình có gây thương tích cho Jung Yong Hwa do vậy cô bị tạm giam 48 tiếng đợi đơn khởi tố được gửi lên tòa. Cô tự trách bản thân mình sao quá nóng nảy để rồi người con gái kia lại khóc vì mình, sẽ như thế nào nếu Tiểu Yoong biết được appa nó bị kiện ra tòa? Bạn bè sẽ lại kì thị, xa lánh con bé. Lỗi tại cô cả. Phải làm sao đây...
Đang miên man chìm vào nỗi day dứt thì viên cảnh sát đến mở cửa nhà giam. Yoona như kẻ sắp chết khát tìm thấy nguồn nước ngọt.
-Im Yoona, có người đến thăm cô!
Mọi hi vọng phút chốc sụp đổ. Làm sao có thể trông chờ vào cái được gọi là kì tích chứ?
Cô thật sự rất nhớ nhưng cô không dám đối mặt với cô ấy, cô sợ nhìn những giọt nước mắt đó, cô sợ thấy dáng người tiều tụy của cô ấy vì lo lắng cho cô.
-Tôi... - Cô ngập ngừng - Không muốn gặp cô ấy...
Viên cảnh sát đến báo cho Joohyun biết. Joohyun bàng hoàng. Tại sao Yoong không muốn gặp cô!?
-Yoong-ah!! Tại sao vậy!!? Tại sao Yoong lại không muốn gặp em... Yoong không nhớ em sao!!? - Giọng cô mong manh vỡ òa.
Ở bên trong căn phòng tối om kia, Yoona bịt tai mình lại. Làm sao cô không nhớ cho được nhưng cô không muốn nghe thấy giọng nói đó. Nó khiến cô thấy mình thật tồi tệ, cô chẳng làm gì được cho Joohyun cả. Bỗng nhiên cô muốn có một người nào đó mạnh mẽ hơn cô, tốt hơn cô để có thể thay thế cô chăm sóc cho mẹ con Joohyun.
.
.
.
.
-Cô Seo à, cô ấy không muốn gặp cô... Mong cô đừng gây mất trật tự ở đây... Mời cô về cho.
Có lẽ Joohyun không nên tiếp tục ở đây. Cô phải tìm cách kháng án cho Yoona.
***
Yoona nhức đầu với mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Ngủ. Phải rồi, ngủ thì sẽ không phải nghĩ, sẽ không đau, sẽ không nhớ đến nữa. Nhưng cô nào có biết hình ảnh Joohyun lại xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Cô thấy mình cùng cô ấy đứng giữa một vừa hoa tuyệt đẹp. Gió nhè nhẹ thổi làm những cánh hoa êm ả rơi xuống, khung cảnh thật tuyệt.
Cô tặng cô ấy một cành hoa, cô ấy mỉm cười.
Nụ cười tuyệt đẹp.
Thế nhưng tại sao cô lại quay lưng bước đi?
"Đừng đi mà..." Bàn tay nhỏ bé ấy kéo cô lại. Ôm chặt cô từ phía sau.
"Hứa đi. Hứa với em rằng đừng bao giờ buông tay." Cô mỉm cười. Nắm chặt bàn tay ấy lại.
"Yoong hứa." .
.
.
.
Yoona bừng tỉnh. Miệng vẫn lẩm bẩm:
-Đừng buông tay... đừng bao giờ buông tay.
Phải chăng giấc mơ đó đã tái hiện lại một kỉ niệm giữa cô và Joohyun trong quá khứ?
***
-Noona!! Sooyoung noona!! Nguy rồi !! Nguy rồi!!
-Làm gì mà la oai oái thế!? - Sooyoung bực bội nạt em trai mình.
-Joohyun đi gặp tên họ Jung đó rồi! - Cậu nhóc thở hổn hển.
Bịch snack to tướng trên tay Sooyoung rơi xuống.
-Khi nào!?
-Mới đây! Ôi, chạy bộ về mệt chết đi mất.
-Minho, đi ngay. Chúng ta phải bảo vệ em ấy.
.
.
.
.
Sooyoung và Minho ngồi ở chiếc bàn đối diện với chiếc bàn mà Joohyun đang ngồi. Cả 2 đều đội nón, trùm áo khoác và đeo kính đen. "Đại ca" Choi và em trai mà lộ mặt thì phiền phức lắm. May là quán khá vắng vẻ.
Sooyoung liếc sang bàn đối diện. Thì thấy Jung Yong Hwa vừa tới, hắn nhếch môi cười.
-Em đã thay đổi ý định rồi đúng không? - Hắn ngồi xuống bàn.
-Tôi không muốn làm lớn chuyện nên anh hãy thôi kiện đi.
-Tại sao tôi phải làm điều đó? Cô ta đã đánh tôi vài lần, thậm chí còn nổi điên lên và đâm tôi một nhát.
-Chồng tôi không điên - Cô gái nhấn mạnh - Do anh vô dụng thôi. - Cô cười khẩy. Nếu như hắn ghét Yoong của cô như thế thì tại sao lại không đánh trả? Tự mình chịu hứng đòn để cô thương hại hay do không có khả năng đánh trả.?
Hắn nhìn cô với ánh ngỡ ngàng.
-Còn nữa.. Tại sao anh lại tiếp cận con gái chúng tôi? - Cô lại nhấn mạnh từ "chúng tôi".
-Tôi đã định sẽ đối xử tốt với con bé. Nhưng tại sao nó vẫn không hề cảm kích những gì tôi làm. Nó vẫn yêu thương cô ta! - Hắn thay đổi sắc mặt. Bất mãn.
Joohyun mỉm cười hài lòng. Nó là con gái của cô và Yoong mà.
-Nhưng anh vẫn chưa cho tôi biết rằng anh muốn gì ở chúng tôi?
-Tôi muốn em! Tôi muốn em sống cùng tôi!
Bên bàn đối diện Sooyoung đã suýt chút nhào đến cho hắn vài bạt tay nếu như Minho không kéo cô lại và ra hiệu cho cô bình tĩnh.
-Anh thật sự không hiểu những điều tôi đã nói sao? - Cô nhíu mày. - Giữa tôi và anh hoàn toàn không thể. - Thiết nghĩ, cô nên chấm dứt cuộc đối thoại này và đi tìm luật sư giỏi giúp Yoong của cô còn tốt hơn.
.
.
.
.
Joohyun đang trên đường đến văn phòng luật sư, cô được biết luật sư này rất tài giỏi các vụ kiện cáo lớn anh ta đều bào chữa rất thành công. Anh ta là bạn cũ của cô thời trung học nhưng....
Thế rồi cô bỗng cảm thấy kì lạ, luôn có người theo cô từ khi bước chân ra khỏi quán cà phê. Phải chăng Jung Yonghwa cho người bám theo cô sao? Cô phải nhanh chóng cắt đuôi đã. Cô gái rẽ vào một ngỏ nhỏ. Tiếng bước chân gần hơn nữa. Một giọng nói vang lên:
-Joohyun à, thật ra nảy giờ em muốn đi đâu vậy? - Sooyoung do không kiên nhẫn được nữa đành phải lên tiếng.
-Sooyoung unnie!!! - Cô vội xoay người lại thở phào nhẹ nhõm, bất ngờ ôm chầm lấy người chị lâu ngày không gặp.
-Chào noona.! - Minho cúi đầu. Khi cô và Sooyoung kết thúc cái ôm.
-Chào Minho. - Cô cũng mỉm cười đáp lại rồi nói - Cả hai người làm em sợ chết được, em đang trên đường đến văn phòng luật sư Jung.
-Jung Jinwoon phải không noona? - Minho nói và nhận được cái gật đầu từ Joohyun - Nhưng chắc gì anh ta đã chịu giúp Yoona noona chứ? - Minho ỉu xìu. Sooyoung cũng chẳng khá hơn.
-Chỉ còn mình anh ta giúp được Yoong thôi. Noona phải thử. - Joohyun đáp. Dù trong lòng cô chẳng mấy chút lạc quan.
.
.
.
.
TBC
_______________________
P/s: Tối mát nha Rds!! ^^