...AAVN..Supporting Soshi and Sone...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

...AAVN..Supporting Soshi and Sone...


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 [FANFIC-DRAMA] Phong Linh

Go down 
+3
{N}a{M}on_s2_[YoonHyun]
ngantranyb_S2_yoona_kute
Hyuga
7 posters
Tác giảThông điệp
Hyuga

Hyuga


Posts : 3
Coins : 5
Thanked : 0

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty12/8/2011, 7:30 pm

Author: Kin (Zorock)
Pairing: YoonSic, TaeNy, …
Rating: G
Category: Fantasy, Adventure…
Note: Sau nhiều lần post bài bên Soshi mà trật lên trật xuống, mình đem bài qua đây post luôn cho dễ. Mong mọi người ủng hộ.

Im Yoona – Lâm Duẫn Nhi
Kwon Yuri – Quyền Du Lợi
Choi Soo Young – Thôi Tú Anh
Hwang Mi Young – Hoàng Mỹ Anh
Kim Hyo Yeon – Kim Hiếu Uyên
Lee Sun Kyun – Lý Thiện Khuê
Jonghyun (Shinee) – Kim Chung Huyễn
Choi Min Ho – Mân Hào
Onew – Ôn Lưu

Phong Linh

Thần Châu hạo thổ
Hướng về phía Đông kinh thành, đi khoảng 500 dặm, có một dãy núi nguy nga, sừng sững, tên gọi Thiên Linh. Thiên Linh sơn gồm bảy ngọn núi cao chọc trời, quanh năm ngập trong mây trắng và sương mù. Tu hành trên Thiên Linh sơn là Thiên Kiếm Môn, môn phái lớn mạnh nhất và uy hiển nhất trong hắc bạch lưỡng đạo, thần ma các phái lúc bấy giờ, hành hiệp trượng nghĩa, người người ngưỡng mộ và kính trọng. Thiên Kiếm Môn có 7 chi phái chia nhau nắm giữ 7 ngọn núi, gồm:
_ Chính điện Thông Thiên Phong, thủ tọa là chưởng môn Huyền Diệp chân nhân.
_ Long Thủ Phong, thủ tọa là Hỏa Liên đạo nhân.
_ Triêu Dương Phong, thủ tọa là Thôi Kính Tử đạo nhân.
_ Đại Trúc Phong, thủ tọa là Hoàng Thiên đạo nhân.
_ Tiểu Trúc Phong, thủ tọa là Thủy Nguyệt đạo nhân.
_ Phong Hồi Phong, thủ tọa là Long Tín đạo nhân.
_ Lạc Hà Phong, thủ tọa là Vân Ức đạo nhân.
Câu chuyện bắt đầu từ Đại Trúc Phong.

Chương 1. Đệ tử Thiên Kiếm Môn

Thôn Trang Hiệu, chân núi Thiên Linh.
_ Đứng lại ngay cho ta.
_ Ta có điên mới đứng lại cho các ngươi tóm cổ.
Đứa trẻ bị rượt đuổi nghĩ thầm rồi chạy thục mạng về phía trước. Đám trẻ phía sau ra sức đuổi theo, khoảng cách ngày càng gần. Đứa trẻ kia nhìn về phía sau rồi giật mình:
_ Bọn này chạy nhanh thật.
Đang lúc cấp bách, chợt nó nhìn thấy một ngôi miếu nhỏ cũ nát, không còn đường nào nó vội chui tọt vào trong. Thật không may cho nó, trong lúc vội vã nó vấp phải bực cửa, ngã nhào ra đất.
_ Hahaha, Lâm Duẫn Nhi, để xem lần này ngươi chạy đâu cho thoát.
Đứa trẻ dẫn đầu đám hài tử đằng sau cười lớn, đắc chí vô cùng.
_ Ta vẫn chưa bại mà ngươi vội đắc ý làm gì.
Đứa trẻ dẫn đầu trợn mắt nhìn nó:
_ Đã ngã lăn quay ra đất, bị ta tóm được mà ngươi còn ngoan cố.
Duẫn Nhi khì một tiếng:
_ Ngươi ám toán ta thì tính thế nào?
_ Ta ám toán ngươi khi nào chứ?
_ Giỏi lắm Quyền Du Lợi, ngươi dám nói với ta là bực gỗ này không phải do ngươi đặt ở đây sao.
_ Ta không có.
Du Lợi tức sôi gan, vận kình thít chặt cổ Duẫn Nhi:
_ Giờ ngươi có nhận thua hay không?
_ Không!
_ Nhận không?
Duẫn Nhi gân cổ:
_ Không là không.
Du Lợi siết mỗi ngày một chặt, Duẫn Nhi khò khè, mặt tím tái, sắp tuyệt khí tới nơi. Đột nhiên, từ trong bóng tối, một đạo lân quang bắn thẳng vào trung nhân Du Lợi khiến nó bật ra, Duẫn Nhi thoát thân bò ra ho sặc sụa. Cả hai đứa trẻ kinh ngạc nhìn vào bóng tối.
_ A Di Đà Phật!
Một lão hòa thượng râu tóc bạc trắng, mi dài chấm đất, nét mặt khắc khổ, tay lần tràng hạt từ sau rèm đi ra. Du Lợi và Duẫn Nhi bấy giờ mới hoàn hồn:
_ Này, ta xin lỗi, vừa nãy thần trí bất minh, ta cũng không biết tại sao ta làm vậy nữa.
_ Ta không sao.
Lão hòa thượng mỉm cười hiền hậu, cất giọng ôn tồn:
_ Tiểu thí chủ, vừa nãy chỉ cần hạ khẩu nhận thua, sinh lộ lập tức mở ra. Hà cớ gì phải ngoan cố?
Duẫn Nhi cũng giật mình nhận ra, không hiểu sao lúc nãy mình lại ương ngạnh như thế, nó gãi đầu gãi tai:
_ Ta cũng không biết nữa. Chỉ biết là không thể nhận thua. Đa tạ lão đã cứu ta.
Vị hòa thượng gật gù nhìn Duẫn Nhi. Có chí khí, tuy nhiên tư chất tầm thường, cuộc đời sau này ắt phải gian truân. Du Lợi kéo giật Duẫn Nhi về phía sau, cau mày nói khẽ:
_ Lão hòa thượng này khi không xuất hiện, hẳn không bình thường, trời tối rồi, chúng ta về thôi, bọn chúng bỏ về trước hết rồi.
Du Lợi vừa nói hết câu thì thốt nhiên, trời đất tối sầm, một đám hắc vân sà xuống sát mặt đất, xoáy một vòng cực lớn làm cây cối xung quanh đổ rạp, không khí như tích phải ngàn khối hàn băng, lạnh thấu xương cốt. Du Lợi và Duẫn Nhi cảm giác như lồng ngực sắp nổ tung, đau đớn khôn tả, mặt mũi tối sầm rồi ngất ngay ngoài cửa miếu. Lão hòa thượng chậm rãi bước ra khỏi miếu, đả tọa ngay trước hai hài tử. Từ trong đám hắc vân, một khuôn mặt tà ác xuất hiện, nhe nanh múa vuốt, hai mắt đỏ ngầu, mùi máu tanh tởm lợm bay xa ngàn dặm. Con quỷ cất tiếng cười lạnh lẽo vang động thiên thanh, hét lớn:
_ Lão trọc Vô Nhai nhà ngươi, khôn hồn thì đem Lệ Huyết Châu ra giao nạp, ta có thể niệm tình ngươi tụng kinh niệm phật nhiều năm mà tha cho con đường về Đại Giao Tự.
_ A Di Đà Phật! Thí chủ, quay đầu là bờ. Lệ Huyết Châu là vật cùng hung cực ác. Có được nó chẳng những tổn hại bản thân mà còn liên lụy người vô tội, há chẳng phải trăm bề đều không đặng hay sao.
_ Hừ! Phí lời. Nếu ngươi đã không giao thì ta sẽ tự đoạt.
Dứt lời, con quỷ mở miệng, phun ra một đạo huyết quang màu đỏ sẫm, âm phong lồng lộng, u linh vất vưởng thẳng hướng Vô Nhai thần tăng lao tới. Vô Nhai xòe tay, nhất chỉ vẽ liên hoàn vào không trung, miệng lầm rầm khẩu quyết, chân ngôn nhà phật sáng rực ánh kim cả một vùng trời. “Bình” một tiếng, một huyết một kim chạm nhau tóe lửa, con quỷ hét lên vang dội, Vô Nhai thần tăng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, miệng ộc một ngụm máu tươi. Con quỷ cười lớn, vận kình, cả người xoay tít tạo nên một trận cuồng phong, mây vần vũ xoáy tròn tạo thành một hốc lớn đen ngòm trên nền trời. Từ cái hốc tanh tưởi đó, một thanh kiếm với ánh quang chói lòa rơi xuống. Vô Nhai thần tăng ngạc nhiên cực độ, hét lên một tiếng:
_ Hàng Long Kiếm Phổ! Ngươi là người của Thiên Kiếm Môn.
Chỉ trong sát na xao lãng ngắn ngủi ấy, thanh kiếm nhanh như thiểm điện tụ khí trời đất, đâm xuyên qua ngực Vô Nhai thần tăng. Cả người Vô Nhai thần tăng huyết tụ khắp nơi. Ông ném xâu xá lợi lên trời, mỗi hạt xá lợi nối với nhau tạo thành một bánh xe chân ngôn nhà Phật khổng lồ đánh thẳng vào đám mây ác quỷ. Con quỷ rú lên một tiếng khủng khiếp rồi biến mất.
Vô Nhai thần tăng gục xuống, ông vội vã đem Tam Khắc Hoàn Dương Đơn uống vào. Ông biết mình sắp diên tịch nhưng ông vẫn còn một tâm nguyện rất lớn chưa hoàn thành. Suốt đời ông theo đuổi tâm nguyện dung hòa võ công ba nhà Phật – Đạo – Ma, tìm ra quy luật trường sinh bất tử. Nhưng môn quy của mỗi phái nghiêm ngặt, bí quyết tu chân là tuyệt mật không thể tiết lộ ra ngoài.
Nhìn vào gương mặt của hai hài tử đang ngủ, khóe miệng Vô Nhai thần tăng giãn ra thành một nụ cười. Truyền thụ tâm huyết cả đời cho một trong hai đứa rồi khiến chúng trở thành đệ tử Thiên Kiếm Môn, dung nạp võ công Phật – Đạo hai nhà chỉ là việc sớm muộn.. Nhưng ông lại không biết phải truyền thụ tuyệt học cho đứa nào. Ông không còn nhiều thời gian, Tam Khắc Hoàn Dương Đơn chỉ giữ được mạng sống ông trong ba canh giờ. Quyền Du Lợi thông minh mẫn tiệp, thiên tư hơn người, là kỳ tài ngàn năm hiếm thấy, truyền thụ võ công cho nó, chẳng mấy chốc sẽ thu được thành tựu. Nhưng cũng chính bởi vì nó quá thông minh nên rất dễ bị chú ý. Nhỡ bị lộ, Du Lợi khó giữ mạng đã đành, tiếng tăm mấy ngàn năm của Đại Giao Tự phút chốc sẽ bị hủy trong tay ông.
Vô Nhai đánh thức Duẫn Nhi dậy, mặc dù ngơ ngác chưa hiểu gì, nhưng nghe vị sư già nói ông sắp ra đi thì nó đồng ý hứa với ông mọi điều kiện. Vô Nhai truyền lại cho nó khẩu quyết 1000 câu trong Đại Phạm Bát Nhã rồi trao cho nó một hạt châu, dặn dò kỹ lưỡng:
_ Con phải khắc cốt ghi tâm bộ kinh Đại Phạm Bát Nhã ta vừa truyền, chăm chỉ tu luyện, không được xao nhãng dù chỉ một khắc. Đem hạt châu này ném đi thật xa ra biển. Đừng hỏi căn nguyên, chỉ cần làm theo đúng lời ta là được.
Học xong Đại Phạm Bát Nhã, nhận lấy hạt châu, nó quỳ sụp xuống khấu đầu 3 cái, hô lớn một tiếng:
_ Sư phụ!
Vô Nhai thần tăng gật đầu, đỡ nó đứng dậy, đánh nhẹ vào gáy làm cho nó bất tỉnh rồi tiến về thôn Trang Hiệu.


Thiên Linh sơn - Thiên Kiếm Môn.
Không bút mực nào miêu tả nổi phong thái bức nhân của Thiên Kiếm Môn. Hoa thơm cỏ lạ, kỳ trân dị thú, cung vàng điện ngọc thứ gì cũng có. Ví nơi đây như bồng lai tiên cảnh quả không ngoa. Chẳng trách sao Du Lợi và Duẫn Nhi cứ ngó trước nhìn sau, chỉ trỏ khắp nơi khi trên đường đến Thông Thiên Các.
_ Bẩm sư phụ, con đã đưa chúng đến đây.
Du Lợi và Duẫn Nhi vội quỳ sụp xuống khấu đầu. Huyền Diệp chân nhân ngồi giữa điện, thân vận lam bào, nhãn thần tinh anh, khí độ ngời ngời vội lên tiếng:
_ Hài tử đáng thương! Đứng lên đi! Đứng lên đi!
Bấy giờ hai đứa mới ngẩng mặt, quan sát khắp chung quanh nhưng vẫn giữ im lặng. Huyền Diệp chân nhân cất tiếng:
_ Chắc hẳn hai con đã biết đây là đâu. Đây là Thiên Kiếm Môn, ta là chưởng môn nhân Huyền Diệp. Còn đây là các vị thủ tọa các chi phái. Ta biết là có hơi đường đột nhưng phải nhờ hai con thuật lại ngọn ngành vụ thảm sát toàn thôn Trang Hiệu để Thiên Kiếm Môn có được manh mối điều tra.
Duẫn Nhi mới nghe tới đó đã nghẹn ngào bật khóc, Du Lợi bình tĩnh hơn vội thưa:
_ Bẩm chân nhân, ngọn ngành sự việc chúng con quả thật không tường. Chiều hôm qua chúng con chơi rượt đuổi nhau ngoài bìa rừng. Chạy đến một ngôi miếu nhỏ đổ nát thì trời sụp tối, con và Duẫn Nhi vội vã ra về. Nhưng đột nhiên trời tối sầm lại, chúng con ngất đi, không hay gì nữa. Khi tỉnh lại thì mới hay chúng con được Thiên Kiếm Môn cứu thoát và toàn thôn đều vong mạng.
Du Lợi không nói được thêm gì nữa, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, nó đang cố để không rơi nước mắt. Mọi người trên điện đều đau lòng cho hai đứa trẻ toàn gia li tán, phụ mẫu không còn. Huyền Diệp chân nhân thở dài thương xót, cất giọng:
_ Thôn Trang Hiệu ngụ ngay dưới Thiên Linh sơn. Vụ thảm án này Thiên Kiếm Môn chắc chắc không khoanh tay đứng nhìn. Hai con cứ ở lại đây, chuyên tâm tu đạo, cứ xem đây như nhà của mình. Hai con thấy thế nào?
Du Lợi cung tay thành quyền:
_ Xin chân nhân định đoạt cho ạ.
_ Xin thần tiên giúp đỡ chúng con ạ.
Mọi người đều cười vì sự ngây ngô của Duẫn Nhi, nó còn tưởng họ là tiên nhân. Hỏa Liên chân nhân đột nhiên lên tiếng:
_ Chưởng môn sư huynh, hai đứa trẻ này không thể để ở chúng ở chung một chỗ, gặp mặt nhau sẽ khiến chúng tương hoài vụ thảm sát, như vậy là bất hảo. Chi bằng cho hai chi phái nhận hai đứa nó làm đệ tử sẽ trọn vẹn đội đường.
Hỏa Liên chân nhân trỏ vào Quyền Du Lợi rồi tiếp:
_Đệ sẽ nhận đứa trẻ kia làm đệ tử.
Cũng chẳng trách, Du Lợi vốn thông minh vượt trội, trong đau khổ vẫn điềm tĩnh, nói năng rành rọt, ai lại muốn nhận một đứa trẻ ngây ngô như Duẫn Nhi làm đệ tử. Trong các chi phái, sau điện chính, lớn mạnh nhất là Long Thủ Phong, nên cũng chẳng ai dám nói gì thêm. Còn Duẫn Nhi, Huyền Diệp chân nhân giao cho Đại Trúc Phong Hoàng Thiên, vốn là chi phái đất rộng người thưa, kém cỏi nhất trong các chi phái. Du Lợi và Duẫn Nhi từ biệt nhau, đứa nào cũng đỏ hoe đôi mắt:
_ Du Lợi, hẹn gặp lại ngươi.
_ Hẹn gặp lại ngươi, Duẫn Nhi.
Vừa về đến Đại Trúc Phong, Hoàng Thiên giao Duẫn Nhi lại cho đại đệ tử Kim Chung Huyễn rồi đi thẳng đến Thủ Tĩnh Đường. Kim Chung Huyễn dẫn nó đến Thanh Mộc:
_ Để ta nói sơ qua cho đệ biết. Đây là Thanh Mộc, nhà sinh hoạt chung của chúng ta. Cái tên đang ngồi ăn như rồng cuốn đằng kia là lão lục Thôi Tú Anh.
_ Lão đại đang nói ai đấy? – Tú Anh ngẩng đầu, vẫy tay với Duẫn Nhi rồi cắm cúi ăn tiếp.
_ Đại sư huynh, tỷ ấy là nữ nhi cũng phải gọi là lão lục sao?
Kim Chung Huyễn xoa đầu nó, cười bảo:
_ Ở đây chúng ta gọi nhau như thế, vừa thân mật vừa dễ nói. Như đệ đây đã trở thành lão thất nhà ta rồi đấy. Gọi ta là lão đại nhé.
Duẫn Nhi nhoẻn cười:
_ Vâng ạ.
_ Bốn tên đang đứng nấu ăn đằng kia từ tả sang lần lượt là lão tam Lý Thiện Khuê, lão tứ Mân Hào, lão nhị Kim Hiếu Uyên, lão ngũ Ôn Lưu. Đệ nhớ hết cả chứ?
_ Vâng ạ.
_ Bây giờ để huynh đưa đệ về phòng.
Kim Chung Huyễn dẫn Duẫn Nhi ra hậu sơn:
_ Đây là dãy phòng của đệ tử Đại Trúc Phong, căn này là của đệ. Đại Trúc Phong chúng ta thưa người nên không gian rất thoải mái, môn quy cũng không nhiều. Sư phụ chúng ta bề ngoài lạnh nhạt nhưng rất thương yêu đệ tử. Sư nương là Linh Khiết, vốn là đệ tử của Thủy Nguyệt sư bá bên Tiểu Trúc Phong, thành thân với sư phụ xong thì về đây luôn. Sư phụ còn có một nữ tử là Hoàng Mỹ Anh, nay mai đệ sẽ gặp. Còn đây là Hàng Long Kiếm Phổ, có cửu tầng, luyện từ đệ nhất tầng đến đệ cửu tầng là thiên hạ vô địch. Mặc dù tất cả đều có khẩu quyết nhưng không phải dễ luyện đâu, đệ làm được không?
_ Đệ sẽ làm được.
Kim Chung Huyễn mỉm cười xoa đầu nó rồi rời đi.
Còn lại một mình, nó nhớ tới Du Lợi, không biết giờ ra sao. Nó lại nhớ thôn Trang Hiệu, nhớ phụ mẫu rồi bất giác nhớ đến vị sư phụ mà nó nhận chưa đến ba canh giờ. Nó đem Đại Phạm Bát Nhã ra đọc đi đọc lại rồi lôi hạt châu ra ngắm. Hạt châu này ảm đạm vô quang, màu xanh nhạt, bên trong còn có luồng khí đen cuộn tròn chực chờ thoát ra. Bề mặt hạt châu có rất nhiều chữ Phật, hễ luồng khí đi đến đâu thì bị chữ Phật đánh ngược lại đến đó. Sư phụ đã dặn nó phải vứt thật xa ra biển nhưng nó lại không nỡ, dẫu sao cũng là di vật duy nhất sư phụ để lại. Luồn một sợi chỉ đỏ qua hạt châu, nó đeo vào cổ rồi ngã xuống giường đi ngủ mà đâu biết rằng hạt châu kia là căn nguyên làm thay đổi cả cuộc đời mình.
End chap 1.
Về Đầu Trang Go down
ngantranyb_S2_yoona_kute
Golden Member 5
Golden Member 5
ngantranyb_S2_yoona_kute


Posts : 1071
Coins : 1066
Thanked : 53

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty12/8/2011, 8:25 pm

sao ko lấy ngay tên chính để làm tên nhân vật,mình ko nhớ đc ai vào ai hết ý
Về Đầu Trang Go down
{N}a{M}on_s2_[YoonHyun]
VIP Member 5
VIP Member 5
{N}a{M}on_s2_[YoonHyun]


Posts : 2043
Coins : 2269
Thanked : 108

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty12/8/2011, 8:26 pm

hjc, sao k lấy tên thật lun? làm z rắc rối quá àk hjc hjc
Về Đầu Trang Go down
dieptu_123
Golden Member 5
Golden Member 5
dieptu_123


Posts : 1005
Coins : 1176
Thanked : 136

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty12/8/2011, 8:29 pm

Là nam mà viết fic ak???Hâm mộ đấy!Fic nhìn hơi rối...Cách dòng ra cho dễ đọc nha!
Về Đầu Trang Go down
P[u]ka luv Ch[O]i m[Ú]m
VIP Member 5
VIP Member 5
P[u]ka luv Ch[O]i m[Ú]m


Posts : 3880
Coins : 3933
Thanked : 96

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty12/8/2011, 8:32 pm

thêm vài chap nữa au nhé
Về Đầu Trang Go down
http://me.zing.vn/puka.kool1997/profile
Hyuga

Hyuga


Posts : 3
Coins : 5
Thanked : 0

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty13/8/2011, 6:07 pm

@ yoona_kute, nhocga: bạn ui, đây là fic cổ trang kiếm hiệp mà. Nếu mình để nguyên tên tiếng Hàn vô thì nghe kỳ lắm. Bạn chỉ cần để ý kỹ xíu thôi mà, Yoona – Duẫn Nhi, Sica – Tú Nghiên, vậy là xong. Kwon Yuri là Quyền Du Lợi cái này ắt hẳn ai cũng biết rồi. Krystal – Tú Trinh. Trong fic chỉ có bây nhiêu đó nhân vật thôi, còn lại toàn là hư cấu không à, nhớ chi cho mệt, ủng hộ fic mình nhe. Cảm ơn bạn đã góp ý.
@ diep_tu: xin lỗi ss, em là girl ạ. Chỉ tại em nhiễm cái thói quen lúc đăng ký nick chat toàn để là nam để bớt rắc rối nên giờ em quen tay. Nam thì đời viết fic ss ơi.

Kim Tae Yeon – Kim Thái Nghiên

Chương 2. Bắt đầu duyên nợ

Năm năm sau ...
Giờ cơm trưa. Mộc Thanh - Đại Trúc Phong.
_ Lão thất, Hàng Long Kiếm Phổ ngươi đã luyện đến đâu rồi? – Hoàng Thiên hỏi vọng xuống bàn ăn phía dưới.
Duẫn Nhi ngập ngừng:
_ Thưa… sư phụ, con… con vẫn chưa đả thông được tầng thứ nhất.
Hoàng Thiên mặt mũi tối sầm, hỏa khí bốc lên. Kim Chung Huyễn vội đỡ lời:
_ Sư phụ, lão thất tuổi tác còn nhỏ, nhất thời không thông khẩu quyết, nay mai sẽ tiến bộ ngay thôi.
Hoàng Mỹ Anh vốn yêu quý Duẫn Nhi vội phụ họa:
_ Đúng đó phụ thân. Duẫn Nhi rất chăm chỉ tập luyện, ngày nào cũng cùng con ra hậu sơn chặt Thanh Cương trúc, rất nhanh sẽ có kỳ tích.
Mọi người đều gật đầu:
_ Vâng, thưa sư phụ, lão thất nhất định sẽ không phụ lòng sư phụ đâu.
Hoàng Thiên buông đũa đứng dậy, đi ra Thủ Tĩnh Đường:
_ Đã mười tám tuổi đầu mà vẫn còn non nớt. Trông chờ vào nó không khác gì trông sắt nở hoa.
Duẫn Nhi cúi gằm mặt xuống. Không phải nó không muốn, nhưng nó không hiểu nổi tại sao ròng rã luyện tập suốt năm năm nó vẫn ì ạch ở tầng thứ nhất. Duẫn Nhi đâu biết việc luyện tập cùng lúc Đại Phạm Bát Nhã và Hàng Long Kiếm Phổ đã hại mình. Đại Phạm Bát Nhã khi luyện cần phong bế huyệt đạo, giữ tâm thanh tịnh. Còn Hàng Long Kiếm Phổ khi luyện cần lưu chuyển khí huyết, hấp thụ tinh hoa thiên địa. Một kín một hở luyện chung với nhau, chỉ e Duẫn Nhi phải mất cả đời để dung hòa chúng lại. Lão lục lại gần vỗ vai nó:
_ Cất bộ mặt đưa đám đó vào đi, chắc chắn đệ sẽ tiến bộ mà. Giờ ra Thủ Tĩnh Đường thôi, có khách viếng Đại Trúc Phong chúng ta thì phải.

Thủ Tĩnh Đường.
_ Đệ tử Long Thủ Phong Kim Thái Nghiên
_ Đệ tử Long Thủ Phong Quyền Du Lợi
_ Bái kiến Hoàng sư thúc.
_ Ra đây là hai môn nhân đắc ý nhất của Hỏa Liên sư huynh. Ngồi đi rồi nói.
_ Đa tạ sư thúc.
Thái Nghiên và Du Lợi vừa ngồi xuống thì đệ tử Đại Trúc Phong cũng vừa đến đại điện.
_ Du Lợi!
_ Duẫn Nhi!
_ Ngươi cao lớn hơn nhiều quá!
_ Ngươi cũng vậy mà.
Hai đứa trẻ cùng cảnh ngộ xa cách bấy lâu vừa gặp nhau đã bật dậy. Linh Khiết hiểu ý phất tay cho cả hai ra hoa viên trò chuyện. Còn một mình trong điện, Thái Nghiên cất giọng:
_ Thưa sư thúc, kỳ Thất Tinh Hội Khảo năm nay luật lệ có chút thay đổi. Sư phụ sai đệ tử đến để thông tri cho các vị thủ tọa biết.
_ Thay đổi thế nào?
_ Các kỳ Thất Tinh Hội Khảo trước, mỗi chi phái chỉ được cử ra bảy đệ tử. Nay, để tránh việc bỏ sót ngọc giữa biển khơi, mỗi chi phái có thể cử ra 9 đệ tử, riêng Thông Thiên Phong chính điện được phép cử 10 đệ tử, tổng cộng là 64 đệ tử, thi đấu 6 vòng chọn ra nhân tài xuất chúng cho Thiên Kiếm Môn.
Hoàng Thiên nhíu mày. Ai cũng biết Đại Trúc Phong vốn thưa người, tính cả Hoàng Mỹ Anh cũng chỉ được 8 đệ tử, thay đổi luật lệ thế này đúng là làm khó cho ông. Trong lúc chờ Du Lợi, Thái Nghiên quay sang đàm luận cùng các đệ tử Đại Trúc Phong. Không biết có phải Thái Nghiên giỏi pha trò hay không mà dưới điện tiếng cười vang lên không ngớt. Hoàng Mỹ Anh tính vốn hiếu động liền chạy đến góp vui. Ánh mắt Thái Nghiên rớt lên người Mỹ Anh:
_ Chắc đây là đỉnh đỉnh đại danh Hoàng Mỹ Anh sư muội, ái nữ của Hoàng sư thúc.
_ Nhãn quan cũng khá. Chính là ta.
_ Nghe danh đã lâu, nay mới được diện kiến dung nhan, quả là sắc nước hương trời.
Hoàng Mỹ Anh ửng hồng hai má:
_ Chỉ giỏi nhìn bề ngoài, chẳng có chút khí độ của đệ tử danh môn chính phái.
Kim Thái Nghiên cười lớn:
_ Bản lĩnh thông thiên của Mỹ Anh sư muội hẳn là không cần tranh luận. Dải lụa quấn quanh eo sư muội là Hổ Phách Chu Lăng, báu vật mà không phải ai muốn có cũng được. Đã có thể khu dụng Hổ Phách Chu Lăng thì Hàng Long Kiếm Phổ của sư muội không dưới tầng thứ 4 rồi.
_ Cũng thông minh đôi chút, nhưng nhìn toàn diện vẫn chẳng có chút thiện cảm.
_ Anh nhi, không được vô phép – Linh Khiết nhắc nhở.
Mỹ Anh giận dỗi:
_ Con nói có gì sai sao.
Thái Nghiên cười nhẹ:
_ Xin sư thúc đừng trách mắng sư muội, lỗi là tại đệ tử ăn nói không lựa lời.
_ Nói vậy còn thuận tai.
_ Anh nhi.
_ Mẫu thân.
Hoàng Mỹ Anh đùng đùng bỏ ra hồ sen ở hậu sơn, Thái Nghiên mạn phép đuổi theo.
_ Ngươi ra đây làm gì?
_ Không phải sư muội đang giận đó chứ!
_ Ta không chấp nhất cái đồ nhỏ nhen như nhà ngươi.
Thái Nghiên bật cười:
_ Là ta nhỏ nhen, là ta không phải, sư muội nguôi giận. Ta có vật này tặng muội, xem như tạ tội.
Mỹ Anh từ từ quay lại, reo lên:
_ Tuyết Trân Châu! Ở đâu mà ngươi có được nó vậy?
_ Lần trước vâng mệnh sư phụ xuống núi tiễu trừ đám yêu ma nhãi nhép, vô tình có được nó. Sư muội có thích không vậy?
Mỹ Anh hạ giọng, giả vờ hờ hững nhìn viên Tuyết Trân Châu:
_ Nhìn cũng tầm thường. Nhưng thấy ngươi có thành ý, ta tạm nhận nó. Tạm thời tha thứ cho ngươi.
Thái Nghiên cuối gập người:
_ Đa tạ sư muội.
Hoàng Mỹ Anh quay lưng, tủm tỉm cười, nghĩ thầm:
_ Tên này cũng được đó chứ.
Thái Nghiên thấy dáng ngọc đã nguôi giận liền bước đến gần định gọi Mỹ Anh trở về đại điện thì nàng ta bất ngờ quay mặt lại. Thái Nghiên bất ngờ, nghiêng người ra sau. Mỹ Anh trong một khắc bối rối lỡ tay làm rơi viên Tuyết Trân Châu xuống hồ, nàng ta nhoài người theo viên Tuyết Trân Châu mà quên rút cả Hổ Phách Chu Lăng. Nhanh như lôi điện, Thái Nghiên nhón chân phi thân ra hồ, tay trái chụp lấy Tuyết Trân Châu, tay phải vòng qua eo đỡ Mỹ Anh vào trong. Vào tới bờ, Mỹ Anh đỏ mặt khi thấy Thái Nghiên đứng im như tượng, cứ giữ mình trong tay, Mỹ Anh vội đẩy Thái Nghiên ra. Thái Nghiên hoàn hồn, biết mình mạo phạm, lập tức bật lùi lại. Chờ một lát cho nhịp tim ổn định, Mỹ Anh nhỏ nhẹ cất lời:
_ Đa tạ ngươi.
Thái Nghiên lắp bắp:
_ Không … có gì.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.
_ Vào trong thôi – Cả hai đồng thanh lên tiếng.
Lại thêm một khoảnh khắc ngượng ngùng nữa cả hai mới dám nhìn nhau. Rồi bật cười.
_ Đi thôi – Thái Nghiên lên tiếng.
Vừa dợm bước thì cả hai chợt nghe một tiếng nổ vang trời phát ra từ đại điện. Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng rút pháp bảo ra bay thẳng về Thủ Tĩnh Đường.

Thủ Tĩnh Đường.
_ Duẫn Nhi, ngươi có sao không? – Du Lợi với vẻ mặt hoang mang cực độ sà xuống bên cạnh Duẫn Nhi.
Hoàng Thiên cùng Linh Khiết và mọi người ùa đến, đỡ Duẫn Nhi vào đại điện. Hoàng Thiên cau mày hỏi:
_ Thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Du Lợi phớt lờ lời nói của Hoàng Thiên, quay sang Duẫn Nhi:
_ Ngươi có sao không? Ta xin lỗi. Chỉ định thử xem năm năm qua võ công hai đứa tiến bộ đến đâu ai ngờ ra tay mạnh quá, làm ngươi bị thương.
Duẫn Nhi ho sặc sụa:
_ Ta không sao. Chỉ tại ta kém cỏi quá.
Hoàng Thiên giận tím mặt mày, trừng trừng nhìn Du Lợi. Sau đó, đột ngột quay sang Duẫn Nhi, chưởng vào ngực nó một cái chí mạng làm nó văng ra cửa để phát tiết cơn giận. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến độ không thốt nên lời.
Du Lợi gầm lên:
_ Lão thất phu vô học nhà ngươi làm cái quái gì thế.
Một tên hậu bối mà dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, Hoàng Thiên nộ khí dâng lên, vẫy tay một cái, pháp bảo Xích Kiếm lập tức xuất hiện. Du Lợi cũng không vừa, tay trái chỉ thiên, tay phải chỉ địa, hô lớn một tiếng:
_ Lên!
Ngay lập tức, từ dưới đất ngoi lên một con kim long uy dũng, bao quanh một thanh kiếm ánh quang chói lọi. Du Lợi tay nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng quyết đấu. Hoàng Thiên đanh mặt lại:
_ Hỏa Liên sư huynh đúng là chẳng còn gì để tiếc nữa, ngay cả pháp bảo chí tôn Trảm Long Kiếm mà cũng giao cho ngươi. Chẳng trách ngươi được nuông chìu sinh ra vô lễ. Hôm nay ta phải thay mặt huynh ấy cho ngươi một bài học.
_ Lão già hồ đồ, đánh thắng ta đi rồi hãy khua môi múa mép.
Hoàng Thiên tức giận cực độ, phi kiếm thẳng lên trời, một con hỏa phượng hoàng đột nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào Quyền Du Lợi với sức nóng kinh nhân. Kim long lập tức bao quanh Du Lợi, đánh bật hỏa phượng hoàng ra xa. Du Lợi tập trung niệm lực vào nhãn quan, chém thẳng Trảm Long Kiếm vào Hoàng Thiên. Mặt đất nứt toác ra làm đôi, tạo thành một rãnh dài sâu hoắm, đất đá tung bay mù mịt. Hoàng Thiên phi thân lên cao, hiệu triệu hỏa phượng hoàng lập tức trở về, người và linh thú hợp nhất thành một, đột ngột biến mất. Du Lợi gia tăng giới bị, Trảm Long Kiếm và kim long lượn lờ trước mặt. Nhưng, “xẹt” một tiếng, Hoàng Thiên đã đứng ngay trước mặt Du Lợi, một khắc giật mình đã khiến Xích Kiếm phá tan vòng kim quang đang bảo vệ Du Lợi, chỉ gang tấc là kiếm quang đâm thẳng xuống đầu Du Lợi.
_ Hoàng sư thúc! Thủ hạ lưu tình! – Vừa vào đến đại điện, Thái Nghiên ngay lập tức hét lên.
Hai tay Thái Nghiên liên tục bắt kiếm quyết, nhanh như chớp dựng thành chín bức tường băng chắn ngay trước mặt Du Lợi. Xích Kiếm xem chín bức tường băng của Thái Nghiên như không, thế như chẻ tre phá vỡ cả chín, bức Thái Nghiên và Du Lợi lùi ra khỏi Thủ Tĩnh Đường đến ba trượng. Thái Nghiên phi thân đứng trước mặt Du Lợi, khẽ bảo:
_ Du Lợi, lùi lại đi.
Thái Nghiên hét lớn:
_Hàn Băng Kiếm Trận.
Khí lạnh từ đâu tràn về làm tâm can người ta phải tê tái, sương mù bao phủ dày đặc bán kính đến ba mươi dặm, một lớp băng cửu sắc mỏng được dựng lên. Cứ ngỡ với lớp băng mỏng ấy thì làm sao cản nổi Xích Kiếm. Nhưng ngược lại, chính Xích Kiếm mới không qua nổi Hàn Băng Kiếm Trận, nó đã dừng lại giũa không trung. Thái Nghiên phẩy tay thu Hàn Băng Kiếm Trận về, kéo theo Du Lợi tiến vào đại điện:
_ Hoàng sư thúc, tiểu sư đệ tính tình trẻ dại, chưa hiểu sự đời, vô tình mạo phạm. Sư thúc là bậc tiền bối đại nhân đại lượng xin rộng lòng bỏ qua cho.
Thái Nghiên giật mạnh Du Lợi cuối đầu xuống. Du Lợi trong lòng còn ấm ức nhưng vẫn phải hạ mình. Hoàng Thiên liếc xéo hai đứa:
_ Không có lần sau đâu đấy.
_ Đa tạ sư thúc. Đệ tử xin cáo biệt.
Nói xong, cả hai khu dụng pháp bảo bay về Long Thủ Phong.
_ Dựng nên Hàn Băng Kiếm Trận mà không cần dùng đến cả Hàn Băng Kiếm, Kim Thái Nghiên hẳn đã luyện đến tầng thứ tám Gọi linh thú từ kiếm khí mà nội lực vẫn hùng hồn như vậy, Hàng Long Kiếm Phổ của Quyền Du Lợi cũng không dưới tầng thứ năm. Thử hỏi kỳ Thất Tinh Hội Khảo lần này còn ai là đối thủ của Long Thủ Phong – Hoàng Thiên thở dài nhìn về phía Duẫn Nhi rồi bỏ đi.
Mọi người lục đục kéo về Mộc Thanh, riêng Duẫn Nhi thì một mình ra hậu sơn đi dạo. Chưa lúc nào nó nản lòng như lúc này. Đang miên man suy nghĩ, bỗng:
_ Bốp!
Đầu nó đau điếng. Một quả thông. Duẫn Nhi nhìn lên, một con khỉ lông vàng đang nhìn nó cười “chí chí” trông rất khoái trá:
_ Con khỉ chết toi, đừng để ta bắt được mi, nếu không tối nay lão lục sẽ có thêm món mới – Nó co chân đuổi theo con khỉ.
Đuổi hết một rừng trúc, đột nhiên con khỉ dừng lại. Duẫn Nhi gập người thở hồng hộc, toan lao tới tóm con khỉ. Bỗng con khỉ lấy đâu ra một thanh sắt màu đen, đưa cho nó. Thanh sắt vừa xuất hiện, lòng ngực nó bỗng nhiên đau nhói, cảm giác của vụ thảm sát năm xưa ập vào khí quản. Hạt châu đeo trên cổ nó sáng rực lên, va đập dữ dội, chẳng mấy chốc mà phật quang bị phá vỡ. Hạt châu bay đến gần thanh sắt, đính vào đầu thanh sắt rồi cả hai vật bay đến gần Duẫn Nhi. Ngay khi Duẫn Nhi cầm lên, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, đau đớn khôn tả, thất khiếu máu tuôn xối xả thấm vào thanh sắt. Cả người Duẫn Nhi rung lên bần bật, thanh sắt đính hạt châu kia đã rút gần một nửa huyết khí trong người nó. Ngay lúc Duẫn Nhi nghĩ rằng mình sắp vong mạng thì mũi nó ngửi được một mùi hương êm dịu đến nao lòng. Nó chỉ kịp nhìn thấy một bóng áo trắng hạ xuống trước mặt mình rồi ngất đi.
End chap 2.


Về Đầu Trang Go down
ryan_soosunhyo_yulsic
Mãi mãi trung thành với SNSD
Mãi mãi trung thành với SNSD
ryan_soosunhyo_yulsic


Posts : 552
Coins : 552
Thanked : 13

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty13/8/2011, 6:12 pm

ủng hộ bác au nhé
dạo này em thích đọc văn TQ lắm í...
hóng fic của bác ạ :)
Về Đầu Trang Go down
dieptu_123
Golden Member 5
Golden Member 5
dieptu_123


Posts : 1005
Coins : 1176
Thanked : 136

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty13/8/2011, 6:49 pm

Có tiến triển rùi nhỉ???Nhưng sao ko cách dòng câu thoại cho dễ đọc?Dù sao chap mới hay!Cứ tiếp tục post!(Mò tên từng người đuối wá!) :yoyo9: À!Con trai cũng có người viết fic mà...au đọc nhìu sẽ thấy!
Về Đầu Trang Go down
Hyuga

Hyuga


Posts : 3
Coins : 5
Thanked : 0

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty14/8/2011, 6:54 pm

Fic ế ẩm, bám bụi quá, bà con có ai nhào vô quét giùm tí rồi hãy đi.

Jung Soo Yeon – Trịnh Tú Nghiên

Chương 3. Tương kiến và vấn vương

Bật dậy trong một gian phòng nhỏ, Duẫn Nhi đưa mắt quan sát xung quanh, đã tối rồi. Cả người nó mềm nhũn, lòng ngực đau thắt, khó thở, nội thương khá nghiêm trọng. Không phải thường ngày nó siêng năng luyện tập, thể chất khỏe mạnh thì chắc giờ đã đoàn tụ phụ mẫu. Bước chầm chậm xuống giường, nó uể oải cầm bình trà lên mà tu một hơi ráo hoảnh. Đột nhiên, một cái bóng đen nhỏ xíu sà xuống người nó, trên tay còn cầm một vật gì đó. Nó giật bắn người lùi lại, định thần nhìn kỹ nó mới phát hiện, ra là con khỉ lông vàng. Nó trợn mắt, bước lại nắm chặt lấy con khỉ mà lắc, nghiến răng nghiến lợi:
_ Suýt nữa thì mi hại ta toi mạng, giờ còn đem cái thứ quái quỷ này đến đây hả?

Con khỉ nhìn nó, hai mắt long lanh đến tội. Thấy vậy, nó đặt con khỉ lên giường rồi quay qua con khỉ hỏi:
_ Thứ gì đây?

Nó lầm bầm một mình:
_ Chắc ta loạn trí rồi, ngươi thì làm gì biết tiếng người.

Nó rụt rè bước đến cạnh thanh sắt đính hạt châu đã hại nó nằm liệt giường, mà theo nó nghĩ là không dưới ba ngày. Trong lúc nó đang cẩn thận quan sát thanh sắt thì con khỉ lông vàng nhảy phốc lên bàn, lấy đâu ra hai quả đào ngồi nhai nhồm nhoàm. Duẫn Nhi hít một hơi thật sâu, chạm một ngón, hai ngón rồi cầm lấy thanh sắt. Quái lạ thật, giờ nó không cảm thấy đau đớn gì nữa mà ngược lại nó cảm thấy huyết khí cuồn cuộn lưu thông trong kinh mạch, nội lực tăng lên gấp vạn lần, y như được thoát thai hoán cốt. Gẫm lại những việc kỳ lạ đã xảy ra, nó đoán chừng thanh sắt này hẳn phải có lai lịch không nhỏ, đặc biệt là khi nó kết nối với hạt châu bằng chính lưu huyết của Duẫn Nhi. Duẫn Nhi đã đoán đúng một phần, thanh sắt này có lai lịch chẳng những không nhỏ mà còn kinh thiên động địa là đằng khác. Thanh sắt tên là Nhiếp Hồn Bổng, hạt châu là Lệ Huyết Châu, là hai bảo vật tối cao vô thượng của quỷ môn do người sáng lập ra quỷ môn là Hắc Tâm Lão Nhân dùng máu luyện thành. Khi chúng hợp nhất tạo thành Huyết Nhiếp Hồn, sức mạnh có thể tàn phá vạn vật, sai khiến quỷ thần, kêu gọi u linh, thiên hạ không địch thủ. Nhưng có điều, Huyết Nhiếp Hồn tồn tại bằng máu của chủ nhân, đó là nguyên nhân làm bao nhiêu kẻ thèm khát có nó phải thoái lui. Vô tình, Duẫn Nhi cho nó hơn một nửa huyết khí trong người, Duẫn Nhi cùng Huyết Nhiếp Hồn giờ như có chung một sinh mệnh.

Một trận gió thoảng qua mang theo hương thơm quen thuộc, tiếng bước chân ngày càng gần. Duẫn Nhi cho vội Huyết Nhiếp Hồn vào tay áo rồi phi lên giường, đắp chăn lại, giả vờ ngủ. Con khỉ cũng hoảng hốt bỏ dở trái đào đang ăn chui tọt vào chăn nằm im thin thít. Cửa phòng bật mở, ai đó đi đến gần bên giường Duẫn Nhi, ngồi xuống, đặt tay lên trán nó rồi khẽ nói:
_ Sao vẫn chưa tỉnh nhỉ?

Chỉ bằng một hành động nho nhỏ thôi mà hồn Duẫn Nhi giờ đang lâng lâng theo gió. Lâng lâng vì mùi hương phảng phất, vì giọng nói ngọt ngào và cử chỉ quá đỗi dịu dàng của ai kia nữa. Không cần mở mắt nó cũng biết người đã cứu nó là một nữ tử, xinh đẹp nữa là khác. Duẫn Nhi quyết định không để sự tò mò về nữ tử kia gào thét trong tâm trí nữa. Nó khẽ cựa mình rồi từ từ ngồi dậy, mở mắt ra. Lão lục đã từng nói với nó Thiên Linh sơn là nơi tu đạo của phàm nhân, làm gì có tiên phật gì ở đây. Vậy thì Duẫn Nhi chắc chắn lão lục vẫn chưa hề gặp qua nữ nhi đang ngồi trước mặt nó lúc này.
Một vẻ đẹp như sương như tuyết, thanh khiết đến nao lòng. Trong đáy mắt Duẫn Nhi giờ chỉ còn suối tóc mây đen nhánh, làn da trắng mịn làm bạch vân trên cao cũng phải cúi đầu hổ thẹn, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào và đôi mắt như mặt nước hồ thu sóng sánh. Nét đẹp này có thể câu hồn đoạt phách chứ chẳng chơi. Bằng chứng là có một kẻ ngốc đang ngồi như si như dại nhìn không chớp vào người đối diện, thần hồn dường như đang bị lạc đâu đó trong mê cung của đôi mắt ấy.
_ Đã tỉnh rồi sao?

Giọng nói ngọt ngào của ai kia làm Duẫn Nhi bừng tỉnh văng ra khỏi mê cung mặc dù linh hồn nó đang muốn bị cầm tù trong đó suốt đời. Nó ho nhẹ rồi nhìn khắp xung quanh một lượt:
_ Xin hỏi cô nương đây là đâu vậy?
_ Đây là Tiểu Trúc Phong.
_ Cô nương đã cứu tại hạ?
_ Ta gặp ngươi ở hậu sơn Tiểu Trúc Phong lúc đang luyện kiếm nên đưa ngươi về đây. Ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi.
_ Đa tạ cô nương đã ra tay nghĩa hiệp, xin hỏi cao danh quý tánh.
_ Trịnh Tú Nghiên.
_ Tên đẹp như người vậy – Duẫn Nhi buột miệng.

Tú Nghiên mày liễu khẽ chau. Nàng vốn không thích những tên nịnh hót vừa gặp đã đổ ngay vì sắc đẹp của nàng. Duẫn Nhi lịch duyệt còn kém nên hẳn chưa biết tuyệt sắc giai nhân đây là đệ tử yêu của Thủy Nguyệt đạo nhân, thủ tọa Tiểu Trúc Phong. Không biết bao nhiêu nam tử đã vì sắc đẹp của nàng mà thần hồn điên đảo. Nhưng Tú Nghiên tính tình băng lãnh, chưa hề động lòng trước bất kỳ ai. Sư phụ nàng, Thủy Nguyệt đao nhân, lúc còn trẻ đã từng có một mối tình không trọn vẹn, vì thế mà đối với nàng chân tình trên đời chỉ là ánh trăng trong đáy giếng, không hề có thật. Tú Nghiên lấy lại vẻ sương tuyết, cất giọng lạnh băng:
_ Ngươi là ai và tại sao lại bất tỉnh ở Tiểu Trúc Phong?
_ Tại hạ là đệ tử Đại Trúc Phong, Lâm Duẫn Nhi. Trong lúc đi dạo vô tình lạc đến đây, vô tình vấp ngã, bị thương và ngất đi.

Tú Nghiên vốn thông minh hơn người, nhìn qua là biết, nhiều cái vô tình hợp lại sẽ thành cái bất thường. Nàng hiểu ngay Duẫn Nhi muốn giấu giếm mình điều gì đó nên đứng phắt dậy:
_ Nếu ngươi đã không muốn nói thì ta cũng không ép.
_ Đừng đi.
Không hiểu vì sao hay chỉ vì phản xạ, Duẫn Nhi hoảng hốt nắm lấy tay Tú Nghiên kéo mạnh lại. Đã không phòng bị mà lực kéo của Duẫn Nhi cũng không yếu, Tú Nghiên mất thăng bằng ngã vào lòng Duẫn Nhi. Cảm giác cả ngọc thể mềm mại của Tú Nghiên ở trong vòng tay khiến một người thầm ao ước:
_ Thời gian ơi làm ơn đừng trôi nữa, giữ mãi thời khắc này ở đây giùm con có được không!
Nhưng hiềm một nỗi dường như thiên thanh không nghe được lời khẩn cầu thống thiết của Duẫn Nhi.
_ Vô lại!

Tú Nghiên ngồi bật dậy, tung một chưởng với lực đạo không nhẹ làm Duẫn Nhi thổ huyết. Con khỉ lông vàng ban nãy không biết chạy đi đâu giờ quay lại sà vào lòng Duẫn Nhi kêu “chí chí” liên hồi. Duẫn Nhi mỉm cười xoa đầu nó. Thấy vậy Tú Nghiên bỗng chạnh lòng, có lẽ nào nàng ra tay quá nặng. Duẫn Nhi ngẩng lên nhìn nàng cười nhẹ:
_ Hàng Long Kiếm Phổ của cô nương hẳn phải ở tầng thứ tám, nội công thâm hậu thật. Vừa nãy tại hạ không có ý mạo phạm, mong cô nương lượng thứ.
Tú Nghiên bước lại gần, nhỏ giọng:
_ Ta xin lỗi! Ta ra tay hơi nặng. Để ta xem vết thương cho ngươi.

Duẫn Nhi ngoan ngoãn ngồi im để Tú Nghiên truyền chân khí trị thương cho mình. Trong lúc đang vận hành khí huyết, Duẫn Nhi cảm giác luồng nội lực ban nãy cuồn cuộn trỗi dậy, hút lấy nội lực của Tú Nghiên. Duẫn Nhi cả kinh dùng hết sức lực bật ra xa. Vừa rời tay khỏi người Duẫn Nhi, Tú Nghiên huyết sắc tái nhợt đi rồi ngã xuống bất tỉnh. Duẫn Nhi nhanh tay đỡ lấy nàng, đặt lên giường rồi truyền chân khí ngược lại cho Tú Nghiên. Nội lực Tú Nghiên dần hồi phục, sắc mặt hồng hào trở lại. Duẫn Nhi đỡ Tú Nghiên nằm xuống, kéo chăn đắp cho nàng rồi quay đi, định về Đại Trúc Phong. Nhưng chân muốn bước mà lòng sao không nỡ, Duẫn Nhi tiến lại cạnh giường rồi ngồi xuống.
_ Lát nữa về cũng không muộn.
Duẫn Nhi nhìn như thôi miên vào dung nhan tuyệt sắc của Tú Nghiên suốt mấy canh giờ rồi tự cười một mình:
_ Mình say thật rồi.

Tính đến sáng hôm nay thì Duẫn Nhi đã ở lại Tiểu Trúc Phong được bốn ngày. Vốn định ngồi một lát chờ Tú Nghiên ngủ say sẽ về nhưng rồi lại nắm tay Tú Nghiên mà ngủ quên đi mất. Mãi đến khi Tú Nghiên vỗ nhẹ vào vai đánh thức thì Duẫn Nhi mới dụi mắt tỉnh giấc, vươn vai ngáp dài rồi đứng dậy. Tú Nghiên cũng khẽ bước xuống giường:
_ Đa tạ ngươi đã cứu ta.
_ Cô nương đã cứu tại hạ một lần, lại vì tại hạ mà tiêu hao nội lực, tại hạ mới là người phải cảm kích mới đúng. Vậy xem như không ai nợ ai nữa là được rồi.
Tú Nghiên ngẩng lên nhìn nó rồi nhẹ cười. Duẫn Nhi đứng như chôn chân tại chỗ, tim đập loạn xạ, đầu óc đóng băng, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời. Nụ cười ấy, diễm lệ đến mức nó cảm thấy ngàn hoa khoe sắc xung quanh đây dường như đều phải cuối đầu cam bái hạ phong. Tiếng bước chân như lướt gió đến gần làm nó bừng tỉnh, Thủy Nguyệt đạo nhân đang đến đây. Tú Nghiên giật mình:
_ Đi nhanh đi, sư phụ ta không thích người lạ vào Tiểu Trúc Phong đâu, nhất là người của Đại Trúc Phong.

Mặc dù rất muốn nhưng Duẫn Nhi không thể nấn ná ở đây thêm được nữa, nó cáo biệt rồi lao ra cửa sổ trở về Đại Trúc Phong. Tú Nghiên dõi theo bóng nó khuất dần sau rừng trúc. Duẫn Nhi nào biết giây phút thức giấc với đôi tay bị nắm chặt, nó đã để lại trong lòng ai đó một cảm giác lạ lẫm, một cảm giác chợt thoáng qua nhưng lại khắc cốt ghi tâm. Duẫn Nhi đã nói sai, duyên nợ giữa hai người vẫn chưa kết thúc mà thật ra nó chỉ mới bắt đầu.
Duẫn Nhi vừa rời khỏi thì một bóng dáng quen thuộc cũng xuất hiện ở hậu sơn Tiểu Trúc Phong. Long Thủ Phong - Quyền Du Lợi.



Về Đầu Trang Go down
anduong
VIP Member 1
VIP Member 1
anduong


Posts : 1170
Coins : 1197
Thanked : 12

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty16/8/2011, 10:30 am

:yoyo13: sao không viết tiếp đi
Về Đầu Trang Go down
anduong
VIP Member 1
VIP Member 1
anduong


Posts : 1170
Coins : 1197
Thanked : 12

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty16/8/2011, 1:42 pm

au ơi viết tiếp đi mình rất thích đọc fic cổ trang, mà nhất lầ có couple yoonsic nữa, post tiếp đi, hóng chap mới
Về Đầu Trang Go down
anduong
VIP Member 1
VIP Member 1
anduong


Posts : 1170
Coins : 1197
Thanked : 12

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty16/8/2011, 4:31 pm

au đang viết fic gia đình bên wattpad phải không,
fic hay lắm, fic này cũng hay nữa.
Au post mỗi ngày nha :yoyo8:
Thank.
Về Đầu Trang Go down
P[u]ka luv Ch[O]i m[Ú]m
VIP Member 5
VIP Member 5
P[u]ka luv Ch[O]i m[Ú]m


Posts : 3880
Coins : 3933
Thanked : 96

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty16/8/2011, 4:32 pm

típ nữa au nhá
Về Đầu Trang Go down
http://me.zing.vn/puka.kool1997/profile
anduong
VIP Member 1
VIP Member 1
anduong


Posts : 1170
Coins : 1197
Thanked : 12

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty17/8/2011, 4:23 pm

au ơi đâu rồi sao không post chap mới vậy
tip nữa đi au mình hóng chap mới
Về Đầu Trang Go down
anduong
VIP Member 1
VIP Member 1
anduong


Posts : 1170
Coins : 1197
Thanked : 12

[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty24/8/2011, 2:17 pm

au bỏ fic luôn rồi sao! :yoyo27:
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





[FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-DRAMA] Phong Linh   [FANFIC-DRAMA] Phong Linh Empty

Về Đầu Trang Go down
 
[FANFIC-DRAMA] Phong Linh
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [FANFIC - DRAMA] Different
» [FANFIC-DRAMA] Y U?
»  [FANFIC+DRAMA] EM LÀ TẤT CẢ
» [DRAMA-FANFIC] NOBODY KNOW
» [FANFIC-DRAMA] Can 1 cai ten

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
...AAVN..Supporting Soshi and Sone... :: Sone :: Fanfiction-
Chuyển đến