--------------------------------------------------------------------------------
+--+--+--+Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam+--+--+--+
+--+--+--+--+Độc lập - Tự do - Hạnh phúc +--+--+--+--+-
:::::::::::::::::LỜI SÁM HỐI MUỘN MÀNG:::::::::::::::::
Kính gửi: cô giáo chủ nhiệm kiêm Thạc sĩ nguyễn thị mộng mơ . :co42:
Tên em là: tiến văn sĩ . Học sinh lớp: 12a9. :co51:
cô thân mến.
Là một học sinh ngoan trong lớp, em nghĩ mình không cần che dấu những khuyết điểm của mình.
Trong thời gian sinh hoạt và học tập tại lớp, em thấy mình đã có những ưu điển cần được khen thưởng như: đi học thêm chuyên cần, đúng giờ. Chấp hành tốt 5 điều cấm. Đồng phục đúng quy định. Học bài và làm bài đầy đủ trước khi vào tiết học. Không nói chuyện và làm việc riêng như một số bạn ngồi cạnh: Vân,lộc, tin, chung.... Em luôn trật tự trong các giờ học.
Ông cha ta có câu:
"Nhất tự vi sư
Bán tự vi sư"
Em luôn biết kính trọng thầy cô giáo, không như một số bạn hiện nay, gọi thầy (cô) là ông (bà). Thật đáng trách.
Tuy nhiên, do một số lí do chủ quan và khách quan, em đã mắc một số khuyết điểm. Trong cuộc sống ai cũng có làn vấp ngã, nhưng chúng ta phải biết đứng dậy, tìm thằng xô mình ngã. Em cũng không ngoại lệ.
+Vì một phút nông nổi, em đã làm bạn bên cạnh bị ghi sổ đầu bài. LỖI TẠI AI....LỖI TẠI AI...!!!???? Những suy nghĩ trong em, giờ đang chia làm 2.
Trong Tam Tự Kinh có viết:
Nhân chi sơ
Tính bẩn sẵn"
Con ngừoi sinh ra đã vậy, ai cũng như ai, và em cũng thế. Em đã đánh đập lớp trưởng. Cướp tiền bạn giàu chia cho bạn nghèo (thành viên nghèo nhất lớp là em). Lừa thầy phản bạn. Đã nhiều em hứa sẽ không tái phạm nhưng "còn đâu nữa lời đã hứa, giờ vút bay, khi con tim em đã chót mang đổi thay.Nhưng "giờ thì em hứa để làm gì, sẽ không còn là gì. Hứa còn được gì.cô trách em để làm gì.
Thưa cô , thật tình "Em yêu phút giây này. Làm sao có thể nào quyên. Ngày xưa thầy dạy dỗ. Khi em tuổi còn thơ". Nhưng bây giờ em đã lớn. Đẫ biết vấp ngã thì phải đứng đạy tìm thằg xô mình ngã để xô nó ngã.
Đã đến lúc con đường phải rẽ lối
Và cuộc sống em nay đã khác xưa
Cho dù đã cố gắng đắp xây rất nhiều
Đây là " Ngày Buồn Nhất" của em. Ngày ngày tháng tháng như là trong mơ khi Từng dòng kí ức tìm về bên tôi. Nắng tắt trên con đường dài, kí ức hôm qua mệt nhoài. Quá khứ chỉ là quá khứ. Không nên giữ lại làm gì. Nhìn về từng ngày vừa đi qua đây ẫn thế đấy lắm đắng cay. Hết rồi chuyện xưa đừng buồn nữa đừng ngồi vu vơ. Dẹp hết, dẹp hết, gột sạch hết. Ngày dài vừa chết còn gì mà nhắc đến, điều cần làm là...vui lên ! Nhìn về đường dài còn bao chông gai,Níu kéo mãi có thấy ai ? Ngỡ rằng vụt bay nụ cười ấy nụ cười em đây. Lột xác, lột xác thành người khác,Nặng nề ngày tháng còn gì buồn chán bay lên bay lên vỡ nát !Cho ta vui như lúc bé thơ e ngại. Sớm hôm không mệt nhoài. Vâng. Em mong cô cho em "làm lại từ đầu".
Tất cả lỗi lầm từ đầu học kì 1 đến bây giờ chỉ bấy nhiêu thôi. Em tự nhận thấy em đã thấy mình sai, biết sửa chữa và điều quan trong nhất là em đã thành thật trong mọi chuyện. Người xưa có câu: Không biết không có tội. E tuổi còn nhỏ, chưa biết suy nghĩ trong mọi chuyện. Chưa hiểu gì về sự đời nên cũng được coi vào típ người "không biết" => em tự nhận thấy mình không có lỗi trong những gì mình đã làm.
Tự xếp loại: Tốt. :co38:
*đọc thấy hay thỳ thak cho e một phát nhá pà con ! :yoyo23: